Thuở hỗn độn, trời đất chưa phân cách, các tộc sống giữa những lúc không phân biệt ngày đêm. Trước cảnh sinh linh mờ mịt, Thần Sáng Thế dùng máu của mình tạo ra tứ đại thần thú. Tứ đại thần thú vâng lời đấng tối cao, từng người canh giữ một tộc.
Phượng Hoàng canh giữ nhân tộc, dạy con người khai hoang trồng trọt, xây nhà dựng cửa. Thao Thiết dẫn đầu ma tộc, lấy tận dụng ma thạch tu hành, hấp thu chướng khí của thế gian. Kỳ Linh soi sáng bất tử tộc, ghi chép tri thức thế gian, lưu trữ lịch sử thiên địa. Mà Thanh Xà canh giữ yêu tộc, dẫn dắt chúng yêu từ thuở thú non tới trút bỏ lớp thú, tu hành đại đạo.
Thần Sáng Thế mắt nhìn thế gian mình tạo ra từng bước thành hình, trong lòng vui vẻ lại mừng rỡ. Mắt thấy sinh linh chuẩn bị bước vào một kỷ nguyên mới, Thần Sáng Thế lại tiếp tục lấy thân kiến tạo thế gian. Thân thể của thần hòa cùng trời đất, ý niệm của thần trở thành thiên đạo. Từ đó Huyền Thiên đại lục có ngày có đêm, có mặt trời có mặt trăng. Bên trên có thiên giới, bên dưới có âm giới, ở giữa có nhân gian.
Tứ đại thần thú mắt thấy các tộc nhân của mình từng bước cường đại, đều đồng ý buông tay nhân gian. Phượng Hoàng trở về chưởng quảng thiên giới, luân chuyển đại đạo thế gian. Thao Thiết đi cõi địa phủ, quản lý luân hồi. Kỳ Linh cùng Thanh Xà thì lại chuyển hóa thành hình người, đi khắp thế gian, chưởng quảng cõi trần gian.
Huyền Thiên đại lục từ đó chính thức tồn tại. Tứ tộc tự sinh tự diệt, sống theo quy tắc của thiên đạo. Mà mỗi tộc lại có một sở trường riêng. Nhân tộc thể chất yếu đuối, lại thuận mưu mô chiến lược, giỏi nghiên cứu xây dựng. Ma tộc trời sinh mạnh mẽ, lại tùy tính không e ngại quy tắc. Bất tử nhân có cả văn lẫn võ, thể chất đặt thù lại trí thức uyên bác. Mà yêu tộc lại giỏi thuật chế tạo vạn vật, gọi là thuật tạo tác.
Nhưng thời yên bình kéo dài không lâu, yêu tộc càng ngày càng đam mê thuật tạo tác. Thuật này chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu, có thể tùy ý chế tạo ra mọi loại đồ vật. Hình nhân, con rối, binh khí, cơ quang và còn nhiều hơn nữa. Và cuối cùng chính là đỉnh điểm của thuật tạo tác, tạo ra sinh vật có thể độc lập suy nghĩ hay hồi sinh sinh vật đã chết.
Hồi sinh khiến cho linh hồn không thể vào luân hồi, tự ý sáng tạo kết quả là phá vỡ thiên đạo. Sinh vật từ những thí nghiệm thất bại càng ngày càng ngày nhiều, gây hại toàn bộ nhân gian. Mà yêu tộc vì khan hiếm tài nguyên, đem binh chinh phạt ba tộc còn lại.
Nhân tộc, ma tộc cùng bất tử tộc tức nhiên không thể đứng yên chờ chết, hợp lực chống lại yêu tộc. Chiến tranh kéo dài không dứt, rung chuyển trời đất, ngăn trở đại đạo. Mắt thấy công sức đẩy lùi yêu tộc sắp thành công, lại không ngờ ngay lúc này Thanh Xà xuất hiện.
Thần thú đáng lẽ phải bảo vệ thiên đạo vận hành, ngay lúc này lại muốn phá vỡ pháp tắc của Thần Sáng Thế. Kỳ Linh vì bảo vệ chúng sinh ở nhân gian, không tiếc hóa chân thân, cùng Thanh Xà đấu sống chết. Kết quả, Kỳ Linh ngã xuống, máu hóa thành trăm sông chảy ra biển cả mênh mông.
Thao Thiết giận giữ cực kỳ, từ địa giới gϊếŧ lên nhân gian. Phượng Hoàng mắt thấy thiên đạo lung lay, cũng hạ phàm, cùng Thao Thiết chế phục Thanh Xà. Ba đại thần thú đánh nhau quyết liệt, lại không thể phân biệt thắng thua.
Cuối cùng Phượng Hoàng lấy thân làm mồi dẫn dụ Thanh Xà tới biển khơi mênh mông. Thao Thiết thừa cơ, hạ chú phong ấn Thanh Xà cùng Phượng Hoàng dưới đáy biển. Từ đó thế gian trở về với quỹ đạo vốn có.
Thao Thiết vì nỗi ân hận phải phong ấn cả bạn tốt, hóa thân thành thiên đảo trôi nổi trên bầu trời của đại lục, tên gọi Vĩnh Phồn đảo, vĩnh sinh vĩnh thế trong coi tam giới. Theo sau đó là sự xuất hiện của tứ đại gia tộc bao gồm Hàn gia, Hạ gia, Đường gia cùng Công Tư gia.
Tương truyền, bốn người dẫn đầu tứ đại gia tộc đều là đệ tử chân truyền của ba đại thần thú Thao Thiết, Kỳ Linh cùng Phượng Hoàng. Tứ đại gia tộc, tạo nên thiên đảo vây xung quanh Vĩnh Phồn đảo, sống dưới thiên giới lại trên trần gian. Cũng đại biểu ý tứ trong giữ thế gian, lại sẽ không can thiệp những sự phía dưới trần gian. Mà người sáng lập Hàn gia, tức đệ tử chân truyền của Thao Thiết, đời đời sống ở Vĩnh Phồn đảo.
Qua trăm năm nghìn năm, Thao Thiết đã dần vào quên lãng, nhưng Hàn gia vẫn còn. Hàn gia nắm giữ mọi chuyện trên thế gian, lại có Hàn Thiết Lệnh, thấy lệnh như thấy thần, giữ gìn quy tắc thiên đạo. Nhưng mọi chuyện một lần nữa trở nên phức tạp. Sáu trăm năm trước, yêu tộc lại quật khởi mộng thôn tín thế gian.
Hàn gia con cháu điêu tàn, so với yêu tộc như mặt trời ban trưa, hoàn toàn không có sức chống cự. Ngày đó, yêu tộc nội ứng ngoại hợp, đột kích tứ đại gia tộc. Tứ đại gia tộc trải qua ngày lành đã lâu, tuy có thể đẩy lùi yêu tộc, nhưng cũng tổn thương nặng nề.
Trong vòng một đêm, trên dưới Hàn gia, toàn gia bị diệt, người thừa kế lưu lạc không rõ tung tích. Một trong hai người thừa kế Hạ gia, hồn phách trôi nổi, vô pháp tìm về. Chấm chưởng Đường gia lúc bất giờ, kim đan hủy hoại, vô pháp tiếp tục tu hành. Công Tôn gia toàn gia bị diệt, chỉ còn duy nhất một người thừa kế.
Mà Hàn Trung Lệnh, đại diện cho Hàn gia, thấy lệnh như thấy thần từ đó cũng vô tung tích. Mãi tới tận sáu trăm năm sau, huyết mạch duy nhất của Hàn gia một lần nữa xuất hiện. Hàn Trung Lệnh rơi vào trong tay một hài tử, tên gọi Hàn Tuyết Âm.
Sáu mươi năm, Hàn Tuyết Âm từng bước đi lên. Từ vũng máu của nạn diệt thành, tới đại sư tỷ Trúc Vân môn hào quang rạng ngời. Tất cả chỉ để tìm ra sự thật sáu mươi năm trước, tìm ra một lời giải thích từ cái chết của Liễu Tương Nhu, cũng là nương thân của nàng.
Nhưng trớ trêu thay, kẻ thù tìm được rồi, nhưng nàng lại một lần nữa phải nhìn hắn cướp đi thân nhân của nàng, cướp đi ái nhân của nàng. Từ lúc Hại Thiên Thu lựa chọn đem nàng cùng Họa Chi Hoa truyền tống đi, tâm của nàng cũng đã theo đó mà chết rồi.
Bởi vì Hàn Tuyết Âm có thể đọc thấy trong ánh mắt Hại Thiên Thu vô tận triều mến, cũng có thể đọc thấy vô tận bất lực. Thua, ván bài này các nàng lại tiếp tục thua. Thua trắng tay, thua không còn đường thoát thân.
Mà Lam Mạnh Khải lúc này coi như là phát tiết nghẹn khuất từ ba trăm năm trước, đánh tới hăng say. Cũng có thể nói, là đánh tới mức ngươi không chết thì ta chết!
Hai tộc hợp lực đánh một tộc, tình thế cam go không thôi. Vô Danh giành trước mở ra lối vào huyễn cảnh, nhưng đám người An Mặc Nhiên cùng Thanh Nhược Yên vẫn bám riết không tha. Đem lối vào huyễn cảnh xé mở to thêm, thuận lợi cho đại binh tiến công áp đảo.
Đây là còn chưa nói bọn người Long Kiệt, một đám ma tộc hùng dùng không thôi, lại tinh ranh trò vặt. Có bọn họ ở giữa làm khó dễ, bên phía Tư Đồ Nghệ Mưu cũng không thể giúp gì nhiều.
Đang lúc cả ba phe đánh nhau kịch liệt, trên đầu bọn họ không biết từ lúc nào xuất hiện mấy trăm, mấy nghìn đốm vàng. Sau đó là một đám người như mít rụng, thay phiên nhau rơi xuống đầu đám người đang đánh nhau.
Người rơi từ trên xuống đều: ???
Người bị người rơi từ trên xuống đè cũng: ???
Long Kiệt né tránh một cái bao thịt tươi, đầy đầu ngơ ngác: "Đây là có chuyện gì?!"
Lam Mạnh Khải phất tay đem một cái bao thịt khác ném sang một bên: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết."
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào đột nhiên bị truyền tống cũng đầy đầu dấu chấm hỏi. Cũng may bọn hắn rất nhanh nhìn thấy đại sư tỷ uy vũ ở cách đó không xa. Không tới gần thì thôi, một khi vừa gọi tiếng "đại sư tỷ", bọn hắn đều bị dạo cho choáng váng.
Hàn Tuyết Âm đầy mặt đều là tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn về phía Kiếm Thành. Còng tay đen tuyền nằm im lặng trên hai cổ tay, sợi xích treo mười hai cái mộc bài. Thuấn Giai nhìn Thiên Ma Xích trên tay nàng, trong lòng bàng hoàng. Hắn vỗ vai Hàn Tuyết Âm, tính nói gì đó, cuối cùng chỉ biến thành mấy chữ: "Chúng ta nên đi thôi."
Lâm Chí Hàn cũng bất ngờ không thôi: "Thiên Ma Xích đây, nghĩa là Hại tiền bối..."
Hắn chưa kịp dứt câu, Phong Hào đã nhanh tay bịt miệng hắn lại: "Sư tỷ, chúng ta không thể phí hoài công sức của Hại tiền bối."
Phong Hào vừa dứt lời, một trận trời rung đất lở liền truyền tới. Vô Danh cảm nhận được chấn động, vội lấy tay tính toán. Càng tính, mặt hắn càng đen rồi.
Tư Đồ Nghệ Mưu gác lại một bên chiến trận, vội tới chỗ hắn. Thấy Vô Danh sắc mặt không đúng, nàng nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Vô Danh nhiều lần mấp môi, cuối cùng nói: "Chúng ta... vẫn là tới muộn rồi. Nàng... vô phương cứu."
Một lời nói tưởng chừng như bâng quơ, lại như sét đánh ngang tai. Tư