"Khoan đã!"
Hàn Tuyết Âm mồ hôi đầm đìa, từ trên giường bật dậy. Trong phòng tối đen như mực, nàng chỉ thấy đầu đau như muốn nức ra. Thở dốc mấy hơi, Hàn Tuyết Âm không suy nghĩ nhiều, khoác thêm áo ngoài trực tiếp đá mở cửa phòng Hạ Thiên Thu.
Một cái cái "rầm", hai cánh cửa nhỏ nhoi mỏng manh cứ như thế bị Hàn Tuyết Âm đá tan nát, rơi rụng xuống đất.
Một đêm không trăng, trong phòng tối tăm không một bóng người. Hàn Tuyết Âm tay cầm Băng Sương Kiếm, vội vã lật tung giường ngủ. Quả nhiên Hạ Thiên Thu không hề ở trong phòng!
Tiếng động lớn như vậy, không khỏi đồng thời đánh thức tất cả mọi người.
"Sao sao? Có chuyện gì?" Thuấn Giai từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ: "Đại sư tỷ?"
Hàn Tuyết Âm cũng không thèm nhìn hắn, hỏi: "Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn đâu?"
Vừa dứt lời, quả nhiên hai huynh muội nhà họ Thiên liền từ trên xà nhà nhảy xuống. Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn nhìn giường nhỏ trống trơn, mặt cũng không khỏi như tro tàng.
"Chủ nhân của các ngươi đâu?" Hàn Tuyết Âm ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía hai người, lạnh thấu tới mức Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn không khỏi run một cái.
Vẫn là Chử Thiên Hành làm huynh trưởng ổn trọng một chút, cắn răng vội nói: "Bọn ta canh giữ trên xà nhà suốt một đêm, không biết vì sao lại ngủ mê đi."
Lâm Chí Hàn, Phong Hào cùng mấy đệ tử cũng vừa lúc lại đây, cũng coi như kịp thời nắm rõ mọi chuyện. Đại khái là Hàn Tuyết Âm đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện Hạ Thiên Thu mất tích, trong khi đó hai người Thiên Hành, Thiên Nhàn lại ngủ mê vừa tỉnh.
Phong Hào cau mày: "Chuyện này có chút vô lý, nếu luận về tu vi Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn đều không thấp. Hạ Thiên Thu biến mất, hai người không thể không biết được."
Chử Thiên Nhàn xụ mặt, gật đầu nói: "Bọn ta trước khi lên xà nhà đã thiết lập một cái kết giới." Vừa nói nàng vừa đi tới chỗ hai mảnh cửa đổ nát. Chử Thiên Nhàn lật lên cửa gỗ, quả nhiên bên dưới liền xuất hiện một loạt phù văn.
Phù văn sáng lên, kéo dài từ cửa chính, cho tới bao hết khắp phòng. Chử Thiên Nhàn lại nói tiếp: "Chỉ cần có người chạm tới cửa phòng, bọn liền sẽ biết. Nhưng kết giới hiển nhiên vẫn nguyên vẹn!"
"Vậy thì quá kỳ lạ." Lâm Chí Hàn nhịn không được cảm thán.
Thuấn Giai cũng cau mày, nói: "Sư tỷ, bây giờ quan trọng nhất là tìm được Hạ Thiên Thu."
Hàn Tuyết Âm xoa xoa thái dương: "Ta biết. Nhưng đi đâu mà tìm mới được?"
"Chuyện này dễ." Lâm Chí Hàn đột nhiên lên tiếng: "Mọi người nhìn đi, trên giường không có gối nằm."
"Thì liên quan gì?" Thuấn Giai hỏi.
Lâm Chí Hàn ngửa mặt lên trời mà kiêu ngạo: "Lúc tối vì sợ gối trong khách điếm không tốt. Chử Thiên Nhàn có tới mượn gối của ta cho Hạ Thiên Thu."
Chử Thiên Nhàn gật đầu: "Có chuyện này."
Phong Hào nhìn hắn: "Sau đó?"
Lâm Chí Hàn vỗ tay cái bét: "Vì sợ bị mất gối nên ta còn riêng khắc phù chú truy vết lên gối nha! Hạ Thiên Thu biến mất, cái gối của ta cũng biến mất. Như vậy chỉ có một khả năng là nàng cầm theo gối của ta. Chỉ cần tìm ra gối của ta liền tìm thấy nàng không phải sao?!"
Mọi người: "..."
Tuy đây là một hành động thật vô ích, nhưng không thể không nói hiện tại thật hữu ích.
-----------------------
Trong lúc đó, Hạ Thiên Thu nhìn bông tuyết bay bay, mặt nhỏ không hề cảm xúc, đầy đầu lại toàn dấu chấm hỏi. Nàng ôm gối đầu to bằng nửa thân người, ngồi xổm giữa nền tuyết. Hạ Thiên Thu có thể khẳng định, từ đó tới giờ nàng không hề có tật mộng du.
Nhưng đây đã là lần thứ hai nàng vô cớ tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Hạ Thiên Thu có chút suy nghĩ không ra, chẳng lẽ nàng thực sự bị bệnh?
Đang lúc Hạ Thiên Thu đầy đầu đều suy nghĩ như thế nào chữa bệnh mộng du, bỗng nhiên một tiếng đạp tuyết vô cùng rõ ràng truyền vào tai nàng.
"Xộp... xộp... xộp..."
Hạ Thiên Thu ánh mắt chợt lóe, sau đó tiếp tục ngồi xổm như pho tượng, mắt nhìn chằm chằm nền tuyết.
Tiếng bước chân trên nền tuyết càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. Hạ Thiên Thu có thể cảm nhận có thứ gì đó đang tới gần, thậm chí còn có thể nghe được tiếng thở ngắn thở dài.
Theo tiếng động càng rõ ràng, trong tầm mắt Hạ Thiên Thu cũng đồng thời xuất hiện một mái tóc đen dài thật dài. Sau đó thình lình xuất hiện một khuôn mặt lộn ngược trước mắt nàng!
Cái mặt lộn ngược nở nụ cười toe toét, rộng tới mức nụ cười kéo dài tới cả mang tai. Hai cái mũi thì như bị cạo, chỉ còn hai cái lỗ đen như mực xứng với cặp mắt không hề có con ngươi.
Cái mặt nọ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Thu một lúc lâu,