Trong cánh rừng phía sau Hàn Tuyết Âm, từ từ xuất hiện thêm ba cái bóng đen gầy trơ xương, cao tới mấy thước. Thi quỷ đi đầu trực tiếp phóng cả hai cái tay dài thòn của nó về phía nàng.
Hàn Tuyết Âm bị công kích bất ngờ, chỉ kịp giơ kiếm ra đỡ một đòn này. Nhưng khí lực của thi quỷ vốn đã quá cường hãn, một đòn đánh bay Hàn Tuyết Âm. Hàn Tuyết Âm bị đánh bay, lưng va mạnh vào một thân cây cách đó không xa. Nàng chỉ cảm thấy sau lưng truyền tới từng trận đau nhức, cổ họng dâng lên một mùi tanh. Hàn Tuyết Âm rốt cuộc không kiềm được, ho ra một ngụm máu đỏ tươi.
Đám thi quỷ cũng không đợi Hàn Tuyết Âm bình ổn, đồng loạt công kích tiếp.
Hại Thiên Thu trong tình huống cấp bách, nhoáng một cái đã phi thân đến cạnh người Hàn Tuyết Âm, sau đó nắm áo kéo nàng ra xa. Cả hai nàng nhờ thế mà lại thành công tránh thoát một kích đòi mạng. Hại Thiên Thu quyết định nhanh như chớp, tay trái đánh vào sau gáy Hàn Tuyết Âm, không cho Hàn Tuyết Âm có thời gian phản ứng,
Hàn Tuyết Âm bị đánh vào sau gáy, nhói một cái liền xụi lơ trong tay Hại Thiên Thu. Băng Sương kiếm như linh cảm được một khí lực kinh người, không ngừng rung động phát ra tiếng "ong ong".
Hại Thiên Thu đặt Hàn Tuyết Âm nằm dưới một gốc cây tương đối sạch sẽ, lấy khăn ra một chiếc khăn tay giúp nàng lau đi vết máu trên khóe miệng. Lau xong Hại Thiên Thu lại cởi ra ngoại bào, đắp lên người Hàn Tuyết Âm.
Trong khi đó, ba con thi quỷ kỳ dị vẫn tiếp tục rêи ɾỉ tiến về phía hai nàng.
Hại Thiên Thu làm xong mọi thứ, lại nhìn thanh Băng Sương kiếm một lúc, khóe miệng liền câu lên một mạt cười tà tứ. Băng Sương kiếm này cư nhiên lại là một thanh thần kiếm có linh thức. Phải nói là pháp khí tốt là một chuyện, nhưng có thể khiến cho một thanh kiếm có linh thức là một chuyện vô cùng gian nan. Bởi vì muốn như vậy, người sở hữu phải không ngừng dùng tu vi của bản thân luyện hóa chúng. Tu vi của chủ nhân càng cao, thì phấm chất của pháp khí cũng càng cao. Những thần kiếm như thế này, không chỉ có thể hộ chủ mà về sau sẽ rất có lợi cho việc dẫn nhập kiếm linh, tạo ra tuyệt thế thần khí.
Hại Thiên Thu không nghĩ nhiều, quyết định mượn dùng Băng Sương kiếm một lúc. Tay phải nàng giơ ra, Băng Sương kiếm liền hướng phía nàng bay tới. Chui kiếm nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay nàng. Mà một thanh thần kiếm có linh tức tất nhiên sẽ không để ai chạm vào nó ngoài chủ nhân của nó. Ngay lập tức, khí lạnh trên thanh kiếm sáng bóng liền tỏa ra kịch liệt, đi cùng là từng đợt rung động và những tiếng "ong ong" ngày một lớn.
Hại Thiên Thu trước sự bài xích kịch liệt của Băng Sương kiếm, không hề bất ngờ bao nhiêu, nàng chỉ giữ nguyên nụ cười gian tà trên môi. Khá khen cho một thanh kiếm lại có thể ương ngạnh như vậy. Nhưng đối với nàng, một thanh kiếm tốt mà không có người sử dụng, chẳng qua chỉ là một khối sắt thứ vứt đi! Nghĩ đoạn, tay cầm kiếm của Hại Thiên Thu liền phát ra một luồn linh lực đen kịch bao quanh Băng Sương kiếm. Chống cự là vô ích, hãy ngoan ngoãn mà để cho Hại Thiên Thu nàng cầm chơi đi!
Băng Sương kiếm trước sự áp bức của nguồn linh lực xa lạ, chỉ đành "ô ô" hai tiếng rồi im lặng. Hại Thiên Thu lúc này mới tỏ vẻ hài lòng, sau đó thoải mái hướng mắt về phía đám thi quỷ đang tiến về phía nàng. Nhìn đám quỷ đầy mùi tanh tưởi trước mắt, nàng chỉ khẽ cau mày thầm mắng bọn thi quỷ này quá hôi rồi!
Hại Thiên Thu xoay ngang Băng Sương kiếm trước mặt, bàn tay trái dùng ngón út đánh liền ba cái dọc theo thân kiếm. Mỗi lần ngón út của nàng chạm vào thân kiếm, trên thân kiếm liền xuất hiện một ký tự màu vàng đồng thời phát ra kinh lực mạnh mẽ tập kích về phía đám thi quỷ. Ba tiếng "cong cong cong" thanh thúy vang lên, cả ba con thi quỷ liền bị nàng đánh bật ra xa cả trượng.
Tay trái lại một lần nữa giơ lên, Hại Thiên Thu quỳ xuống một gối, đem tay vỗ xuống nền đất. Ngọn lửa màu đen theo tay nàng phập phùng di chuyển trên nền đất, trong nháy mắt liền tạo thành một vòng tròn bao quanh đám thi quỷ. Sau đó từ trong lòng đất xuất hiện một loạt những sợi xích sắt màu đen, trói chặt đám quỷ.
Đám quỷ bị dây xích trói lại càng rêи ɾỉ lớn tiếng, nhưng dù cho chúng có dùng bao nhiêu sức vẫn không thể thoát khỏi sự cầm cố.
Bóng hình Hại Thiên Thu lóe một cái, không biết từ lúc nào nàng đã đứng sau ba con thi quỷ. Nàng xuất kiếm nhanh tới mức không thể nhìn thấy được chiêu thức. Nếu không phải nàng thay đổi vị trí, có lẽ cũng không ai biết được nàng vừa đánh ra một loạt chiêu thức!
Chỉ có ba con quỷ xấu số, trong cái nháy mắt đã bị biến thành từng mảnh thịt nhỏ đến không thấy nổi hình dạng. Sau đó những mảnh thịt lại bị ngọn lửa đen cắn nuốt, chỉ còn lại một mảnh tro bụi theo gió bay đi.
Hại Thiên Thu thu lại Băng Sương kiếm, cẩn thận tra nó lại vào vỏ. Nàng đang tính gọi Hàn Tuyết Âm trở về thì mới nhận ra người ta đã bị mình đánh bất tỉnh từ lâu rồi. Lúc này Hại Thiên Thu mới ba chân bốn cẳng chạy lại chỗ Hàn Tuyết Âm bắt mạch.
Hàn Tuyết Âm tuy dáng vẻ có chút tái nhợt nhưng cũng không đến mức đáng ngại. Nhưng cũng phải cần ít nhất mấy ngày điều dưỡng, nếu tiếp tục tham gia Luận Kiếm Đại Hội sợ sẽ xảy ra bất trách.
Đột nhiên Hại Thiên Thu lại nhớ ra bản thân có rất nhiều thuốc cổ truyền ở trong tộc, hiệu quả trị thương vô cùng tốt. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa tay vào trong trữ vật giới, lấy ra một bình gốm màu đen. Nàng mỡ nắp bình, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, đút cho Hàn Tuyết Âm. Sau đó lẳng lặng, ngồi xổm cạnh Hàn Tuyết Âm chờ xem chuyển biến.
Nhưng mà Hại Thiên Thu càng xem càng cảm thấy có chút gì đó sai sai. Lúc đầu mặt Hàn Tuyết Âm trở nên hồng nhuận, qua một ít phút lại càng trở nên đỏ. Trên người nàng ấy cũng đổ không ít mồ hôi, bắt đầu có hiện tượng sốt cao. Hại Thiên Thu thấy tình hình không đúng lắm, nàng liền lấy bình nhỏ ra coi lại. Không coi thì thôi, coi xong nàng chỉ có thể lấy tay che miệng, hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt vô cùng bất ngờ. Nàng cư nhiên lại cho Hàn Tuyết Âm uống lộn thuốc rồi! Nếu không nhanh hạ hỏa thì sẽ nóng tới mức hỏng đầu mất.
Hại Thiên Thu lại một lần nữa lục tung trữ vật giới, lấy ra cái bình sứ màu trắng. Lần này, nàng đổ ra một viên đan dược màu xanh biển. Để tránh xảy ra sai sót, Hại Thiên Thu liền kiểm kỹ đan dược lại một lần, sau đó mới cưỡng ép Hàn Tuyết Âm đang hôn mê nuốt xuống. Thấy Hàn Tuyết Âm đã nuốt xuống viên đan, nàng liền trở lại vị trí cũ chờ xem diễn biến.
Hàn Tuyết Âm sau khi nuốt xuống viên đan dược màu xanh bắt đầu có dấu hiệu giảm nhiệt. Nhưng không được bao lâu thì toàn lại rơi vào cảm giác khó chịu. Cả người nàng lúc nóng lúc lạnh, gương mặt nhỏ nhắn cũng theo đó mà chuyển đỏ sang xanh rồi lại từ xanh sang đỏ.
Hàn Thiên Thu ngồi một bên, lại cảm thấy tình hình càng ngày càng không khả quan. Khóe miệng của nàng bất giác co quắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sau một hồi nàng liền làm ra một cái quyết định sáng suốt. Chính là nàng vẫn nên đem người về giao lại cho Lam Khải Nhân xử lý! Hại Thiên Thu nghĩ rồi liền đứng dậy, đang tính cõng Hàn Tuyết Âm lên lưng, nhưng nàng suy nghĩ lại. Nàng nhìn hai cánh tay trắng nõn của bản thân nói thầm: "Khoan không được. Ta vốn là nữ tử chân yếu tay mềm, nếu cõng nha đầu này về không chừng lại lên cơ bắp. Lúc đó có nam nhân nào còn muốn ta chứ! Người này, không thể cõng!"
---------------
Đám người Lam Mạnh Khải thấy mặt trời xuống núi đã lâu mà bóng dáng Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu không thấy đâu. Hai tên Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn thì đã đói tới móc meo. Hai người bọn hắn chỉ đành lấy đống linh quả dự trữ ra lấp bụng sau đó về phòng ngủ. Bọn hắn vốn nghĩ hai người kia chỉ là đi đâu đó chơi nhất thời chưa chịu về. Với lại đây đường đường là địa phận một môn phái tu tiên lớn, yêu ma quỷ quái nào dám tới đây quấy phá chứ. Vậy nên đi ngủ chính là quyết định sáng suốt nhất.
Lam Mạnh Khải thì không vô tâm vô phế như Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn. Đồ đệ cưng của hắn, nhân tài hắn hao tâm tốn sức nuôi lớn không thấy đâu làm sao hắn yên lòng. Hắn nhất thời đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng tới mấy chục vòng. Tới khoản vòng thứ ba mươi mấy, hắn liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi thì thầm.
"Tiểu Khải, tiểu Khải." Hại Thiên Thu ở bên cửa sổ, khẽ gọi Lam Mạnh Khải.
Lam Mạnh Khải nghe thấy tiếng Hại Thiên Thu liền lấy tay đánh ra một đạo kết giới. Ở trong kết giới này, dù nói chuyện lớn tới đâu cũng sẽ không bị người ngoài phát giác. Bố trí xong kết giới, hắn mới tiến lại mở cửa sổ ra.
Cửa vừa mở, một bóng người liền uyển chuyển nhảy vào. Hại Thiên Thu vào