Vài chục năm về trước, trong giới tu tiên xuất hiện một vị luyện đan sư tài nghệ xuất chúng. Vị đan sư này chuyên hành thiện cứu người, đã cứu giúp không biết bao nhiêu người dân khốn khổ. Vì lẽ đó mà người này được người người kính nể vô cùng. Tới cả các thế gia vọng tộc, môn phái tu tiên cũng không ngừng bỏ công sức mời người này về trợ lực. Nhưng vị đan sư này lại vốn ưa thích cuộc sống tiêu diêu tự tại, hết lần này tới lần khác từ chối các môn phái thế gia này.
Lúc bấy giờ, Bạch Vô Ngôn chưa phải là môn chủ của Mộc Sơn phái, chỉ là một tu sĩ trúc cơ kỳ nhỏ nhoi. Tuy thiên phú không được liệt vào hàng xuất sắc, nhưng cũng miễn cưỡng được làm đệ tử nhập thất của môn chủ Mộc Sơn phái lúc đó. Hắn là đệ tử thứ ba của môn chủ, tự biết bản thân không bằng hai vị sư huynh nên hắn chỉ một lòng tu luyện. Lấy sự chăm chỉ bù đắp khiếm khuyết, chỉ hy vọng không làm mất mặt sư phụ đã nhọc công thu dưỡng hắn.
Bạch Vô Ngôn thường xuyên nhận ủy thác của sơn môn để có cơ hội xuống núi lịch luyện. Bởi vì ủy thác sơn môn không chỉ giúp hắn bổ sung năng lực thực chiến, mà đôi khi còn giúp hắn nhận được cơ duyên hiếm có. Chỉ là Bạch Vô Ngôn không ngờ, một lần nhận ủy thác này sẽ thay đổi cả vận mệnh của hắn.
Như thường lệ, Bạch Vô Ngôn cùng hai đệ tử nội môn khác cùng nhau đi làm nhiệm vụ. Nhưng lần này ba người bọn hắn lại không may gặp phải hồ ly nghìn năm. Vốn nói dòng dõi hồ yêu có một nửa huyết thống là tiên, đa phần sẽ chọn đường tu tiên, thăng lên làm tiên hồ. Nhưng lão hồ ly này lại là tu ma! Nguy hiểm hơn nữa, chính là hồ ly này dường như đối với người tu tiên căm hận tới thấu xương. Cứ như thế, trong nháy mắt hồ ly nọ liền đánh cho đám người Bạch Vô Ngôn sống dở chết dở.
Hai đệ tử cùng đi với Bạch Vô Ngôn, không may mắn bỏ mạng ngay tại chỗ. Về phần Bạch Vô Ngôn thì trọng thương nghiêm trọng không đủ sức chống đỡ. Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, hắn đánh liều dùng hết linh lực còn sót lại thi triển truyền tống thuật đi thật xa.
Truyền tống thành công, hắn cũng cạn kiệt sức lực ngất đi trong rừng cây hoang vu. Tưởng chừng bản thân chỉ có thể nằm đó chờ chết, nhưng lại không ngờ Bạch Vô Ngôn lại có thể nhặt về một cái mạng. Vì hắn không ngờ nơi bản thân tới lại chính là rừng cây gần tiểu viện của vị luyện đan sư nổi tiếng lúc bấy giờ.
Vị luyện đan sư trong một buổi sáng đi ra ngoài hái thuốc thì bắt gặp Bạch Vô Ngôn một thân đầy máu nằm trên đất. Nàng không ngần ngại xuất thủ cứu người, dùng toàn lực kéo Bạch Vô Ngôn từ quỷ môn quan trở về.
Bạch Vô Ngôn sau khi tỉnh lại, lại vô pháp trở về sơn môn. Chỉ đành tá túc tại tiểu viện của vị đan sư đợi thương thế hoàn toàn hồi phục. Trong thời gian dưỡng thương, hắn cũng dốc hết sức phụ giúp vị đan sư, coi như là trả một phần ơn cứu mạng.
Ngày ngày hai người cùng nhau hái thuốc, tới làng phụ cận bán thuốc, chuẩn bệnh cho dân làng. Ngày tháng cứ yên bình trôi như vậy, khiến cho cả hai người cũng không biết dây tơ hồng đã được kết tựa lúc nào. Mà vị đan sư không ai khác chính là Trương Uyển Cầm!
Ngày thương thế hoàn toàn hồi phục, Bạch Vô Ngôn liền cấp tốc trở về sơn môn báo cáo mọi sự việc. Đồng thời xin sư phụ của hắn chó phép cùng Trương Uyển Cầm kết thành tình lữ.
Sư phụ của hắn vốn rất hài lòng tiểu đệ tử nhu thuận này, đối tượng lại còn là luyện đan sư nổi tiếng, tất nhiên liền sảng khoái đáp ứng. Không lâu sau trên đỉnh Mộc Thiên Sơn liền tổ chức tiệc linh đình. Lam Mạnh Khải lúc đó cũng có ghé qua uống ly rượu mừng, còn tặng cho đôi tình lữ hai viên linh dược ngũ giai.
Tiệc vui thì chóng tàn, quy định của Mộc Sơn phái không cho phép gia quyến của đệ tử ở lại sơn môn. Do đó sau khi tân hôn qua đi, Trương Uyển Cầm đành trở lại tiểu viện cũ của nàng. Sau khi trở lại tiểu viện, cuộc sống của nàng cũng trở về với những ngày bình đạm, sống ẩn dật trong rừng như lúc đầu. Bạch Vô Ngôn cũng thường xuyên dùng những ngày nghỉ để xuống núi gặp Trương Uyển Cầm. Vì lẽ đó, chuyện giữa hai người có một người con gái là Bạch Đào cũng không được thế nhân biết đến.
Tuy Trương Uyển Cầm chưa từng than vãn, nhưng Bạch Vô Ngôn làm sao lại không nhận ra sự cô đơn của nàng. Vì vậy mà trong lòng hắn thầm đánh một cái quyết định, chính là phấn đầu trở thành trưởng môn để có thể đưa Trương Uyển Cầm vào sơn môn. Mà quả thật, mấy năm sau, hắn liền trở thành môn chủ chính thức của Mộc Sơn phái.
Nhưng sự đời nào có ai ngờ được, khi giấc mơ tưởng chừng như sắp chạm tới lại biến thành ác mộng không thể tả được. Ngày ấy, hắn mang tin vui về, muốn nói cho thê tử của mình lại chỉ đổi lấy một tiểu viện đổ nát. Thê tử của hắn, cư nhiên lại một thân đầy máu, chết đứng không nhắm mắt. Lúc này hắn chỉ có thể ôm nữ nhân của mình vào lòng mà khóc rống. Mãi tới khi hắn thanh tĩnh được một chút, mới nhớ ra nữ nhi duy nhất của mình Bạch Đào. Bạch Vô Ngôn như tìm được cộng rơm cứu mạng, liền chạy như điên đi tìm nữ nhi.
Quả nhiên ông trời liền diệt luôn đường sống của hắn, tới cả nữ nhi chưa đầy mười tuổi cũng chết thảm không toàn thây. Ngày hôm đó hắn ôm xác nữ nhi trong rừng, khóc tới tê tâm liệt phế, chỉ mong sao thời gian trở lại. Chỉ cần trở lại, hắn một bước cũng không rời hai người Trương Uyển Cầm, chỉ cần hắn vẫn ở đó. Chỉ cần hắn chưa từng rời khỏi tiểu viện trong rừng cây.
Bạch Vô Ngôn ngồi trong gian phòng của mình, lặng lẽ nhìn bức tranh treo trên tường vẽ một nhà ba người đoàn viên. Nước mắt không biết từ lúc nào lại bắt đầu lăn dài trên gò má. Suốt mấy chục năm, hắn vẫn luôn nhớ về Trương Uyển Cầm, không một giờ một khắc nào hắn có thể quên nàng. Giá như thời gian có thể trở lại thì tốt biết mấy. Nhưng mọi thứ chỉ có thể là giá như. Chuyện gì đã qua thì ta chỉ có thể để nó qua. Bạch Vô Ngôn lấy ống tay áo lau đi những giọt lệ đang tuôn trào trên má, âm thầm nói: "Đào nhi, chờ phụ thân một chút nữa thôi. Phụ thân nhất định làm cho con sống lại một lần nữa. Lần này... lần này ta nhất định không rời khỏi con!"
-------------
Bên này, một đám người ngồi nghe Hàn Tuyết Âm thuật lại mọi chuyện không khỏi hít khí lạnh tới mấy lần. Hại Thiên Thu chăm chú nghe, mày khẽ cau lại, lầm bầm: "Tụ Hồn Đan sao?"
"Ừm, tuy không biết nó có tác dụng gì. Nhưng ta chắc chắn đã nghe nam nhân đó nói là Tụ Hồn đan." Hàn Tuyết Âm thấy Hại Thiên Thu lầm bầm, liền lên tiếng xác nhận.
Lam Mạnh Khải ở một bên lại tiếp tục truyền âm cho Hại Thiên Thu: "Này, ngươi biết Tụ Hồn Đan là thứ gì không?"
Hại Thiên Thu nghe Lam Mạnh Khải hỏi, liền hướng hắn nở một nụ cười sáng lạng, truyền âm: "Tất nhiên là ta... không biết."
Trong nhất thời Lam Mạnh Khải vô cùng có cảm xúc muốn gϊếŧ người. Hắn bắn cho nàng một ánh nhìn đầy mùi khói lửa, nói: "Không biết thì nói đại không biết. Ngươi cười như dọa ma đó cho ai coi hả?"
"Ta thích thì ta cười, liên quan gì tới nhà ngươi. Miệng trên người ta chứ có trên người ngươi đâu. Với ta ngủ suốt ba trăm năm, làm sao ta biết được đó là cái quỷ gì?" Hại Thiên Thu truyền âm xong thì không ngần ngại cấp Lam Mạnh Khải một ánh nhìn đầy khinh thường.
Bỗng nhiên Thuấn Giai "A" một tiếng, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của đám người trong phòng. Kể cả hai tên già đầu mà không nên nết đang tranh cãi cũng quay sang nhìn hắn gắt gao. Thuấn Giai tự biết bản thân biểu hiện hơi quá lố, ngại ngùng cúi đầu, lấy tay gãi gãi mũi.
Lam Mạnh Khải nhịn xuống ức chế muốn mắng người, vuốt râu dài, nghiêm giọng nói: "Ngươi biết gì về Tụ Hồn Đan sao? Mau nói ra cho mọi người biết đi."
Thuấn Giai ngại ngùng vâng một tiếng, sau đó nói: "Lúc trước đệ tử xuống núi làm ủy thác, trong trà lâu có nghe một số người bàn tán về Tụ Hồn Đan. Nghe nói Tụ Hồn