Từ phía xa xa, ba người Hại Thiên Thu đã thấy vài cái bóng đen đang bay tới. Người đi đầu không ai khác chính là quỷ tướng Cố Hàm. Hại Thiên Thu đợi cho nàng tới trước mặt mình, không nhanh không chậm hỏi: "Tra ra được gì rồi sao?"
Cố Hàm đứng trước Hại Thiên Thu, chắp tay bẩm: "Lúc nãy thuộc hạ cho người tra xét ngọn núi phía trước. Xung quanh vách núi có rất nhiều mật đạo dẫn tới vị trí trung tâm trong lòng núi. Còn ở phía trên thì phát hiện một quãng trường rộng lớn, trên nền gạch đều có khắc cổ tự."
"Ta hiểu rồi. Ngươi trước đi hỗ trợ Vương Duật diệt yêu thú đi." Hại Thiên Thu phân phó Cố Hàm một tiếng, rồi quay sang nói với Lam Mạnh Khải: "Ba người chúng ta đi qua phía ngọn núi xem thử một chút." Nói rồi nàng dẫn đầu, hóa thành một luồn sáng vàng, hướng ngọn núi trung tâm bay đi.
Lam Mạnh Khải thấy thế cũng hóa thành một đóm sáng xanh bay theo. Hàn Tuyết Âm chỉnh lại y phục, xong cũng ngự kiếm theo sau.
Chưa đầy một khắc, cả ba người liền tới gần ngọn núi. Càng tiến gần tới ngọn núi thì không khí càng trở nên khó thở. Trên bầu trời càng về sau cũng càng chuyển thành một màu tím quỷ dị tới cực điểm. Yêu thú xung quanh núi cũng vì tà khí ảnh hưởng mà trở nên hung hãn hơn rất nhiều, không ngừng phát ra những tiếng kêu rợn người.
Hại Thiên Thu dựa theo báo cáo của Cố Hàm, một đường bay vòng quanh ngọn núi. Nàng quả nhiên thấy được rất nhiều cửa động nhỏ nằm dọc theo sườn núi. Nàng lựa một cái động nằm tương đối gần đỉnh núi, sau đó phi thân tới trước cửa động.
Lam Mạnh Khải và Hàn Tuyết Âm cũng thay phiên nhau đáp xuống theo Hại Thiên Thu. Cả ba người đứng trước cửa động, ngoài sự tối tăm ẩm thấp từ bên trong động truyền ra, thì chỉ còn sự ngột ngạt do tà khí bạo phát. Ngoài ra không thể tìm được một chút ánh sáng mờ ảo nào.
Lam Mạnh Khải nhìn quanh động một chút, không khỏi cảm thán một câu: "Tà khí quả thật quá nặng!"
"Ừm." Hại Thiên Thu vừa xem xét xung quanh vừa gật đầu đồng ý: "Như thế này chỉ sợ không tới một giờ, toàn bộ huyễn cảnh đã chìm trong tà khí mất rồi. Phải rồi Tiểu Khải, lúc nãy hình như ngươi có nhắc tới lệnh bài của Bạch Vô Ngôn?"
"Là lệnh bài truyền tống dành riêng cho môn chủ Mộc Sơn phái." Lam Mạnh Khải bình tĩnh nói tiếp: "Tình thế hiện tại không có cách nào liên hệ với người bên ngoài. Chỉ có thể tìm Bạch Vô Ngôn, đoạt lệnh bài sau đó báo cho người bên ngoài mở cổng."
Hại Thiên Thu vừa lấy tay sờ sờ vách tường, vừa trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Vậy chỉ còn cách tìm tên họ Bạch kia đập một trận, rồi đoạt lệnh bài thôi. Bất quá chúng ta phải nhanh lên một chút."
"Sư tôn, Hại tiền bối, bên này hình như có khắc cổ tự." Hàn Tuyết Âm ở một bên quan sát xung quanh hang động tối. Bỗng nhiên nàng cảm giác ở sâu trong hang như có hàng trăm ký tự bay lơ lửng. Nàng thân thủ nhanh lẹ, liền tiến sau vào trong. Nàng càng tiến tới gần các ký tự này, chúng càng trở nên mờ ảo rồi dần biến mất. Mãi tới khi, tay nàng chạm lên trên vách động, những đường khắc gồ ghề quả nhiên hiện lên vô cùng rõ ràng.
Hại Thiên Thu và Lam Mạnh Khải đồng loạt tiến nhanh về phía nàng. Hại Thiên Thu đặt nhẹ tay lên trên vách động, sờ sờ một hồi rồi dùng vẻ mặt "không thể tin nổi" mà nhìn Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm đối với vẻ mặt tràng đầy bất ngờ của Hại Thiên Thu cũng không có mấy cảm xúc. Nàng chỉ lẳng lặng dùng đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng nhìn lại nàng ta.
Lam Mạnh Khải nhìn Hại Thiên Thu, xong lại nhìn Hàn Tuyết Âm một chút, xong lại đợi hai nàng đấu võ mắt một chút. Cuối cùng thấy không ai lên tiếng, hằn liền trở nên mất kiên nhẫn, huých nhẹ Hại Thiên Thu nói: "Rốt cuộc trên vách khắc cái gì? Hai người các ngươi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tính nhìn cho tới khi trời sập luôn sao?!"
Hại Thiên Thu như được cảnh tỉnh, vội vàng ho khan hai tiếng, dựng thẳng lưng nói: "Quả thật đúng là cổ tự. Điều này có nghĩa chúng ta có một tin tốt và một tin xấu. Các ngươi muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?"
"Nói, tin xấu trước!" Lam Mạnh Khải cảm thấy không thể chờ thêm được nữa, nhanh chóng thúc giục Hại Thiên Thu. Đã là giờ phút nào rồi mà nàng còn vòng vo tam quốc được nữa chứ?
"Tin xấu là, trong vòng nửa giờ nữa toàn bộ huyễn cảnh sẽ hoàn toàn chìm trong tà khí!" Hại Thiên Thu vừa nói xong, hai người kia lập tức biến sắc mặt. Thời gian nửa giờ là quá ngắn, bọn họ căn bản là không thể kịp thời thoát ra ngoài!
"Nhưng mà mức độ tà khí cũng không tính là quá cao, tại sao chỉ rút ngắn còn nửa giờ?" Hàn Tuyết Âm rất nhanh hỏi lại.
Hại Thiên Thu trước câu hỏi của Hàn Tuyết Âm, chỉ chắp hai tay sau lưng, hất càm ngạo kiều nói: "Các ngươi quả nhiên vẫn chưa nhận ra điểm mấu chốt ở đây. Thôi thì để bổn vương nói cho các ngươi biết. Theo như Cố Hàm nói thì các hang động đều có đường thông tới đỉnh núi. Trong các vách động lại có khắc cổ tự thì chứng tỏ toàn bộ chỗ này đều được bố trí phỏng theo một cây đại thụ! Mà các hang nằm dọc theo vách núi chính là những rễ cây, chịu trách nhiệm dẫn tà khí tập trung về ngọn, cũng chính là đỉnh núi."
"Nói như vậy là, một khi trận pháp đạt tới một bước nào đó, thì tà khí sẽ tập trung ồ ạt về đỉnh núi?" Lam Mạnh Khải cố nén kinh hãi hỏi.
"Đúng vậy." Hại Thiên Thu kiên định gật đầu.
Trước đáp án này, Lam Mạnh Khải lại một lần nữa cúi đầu trầm ngâm. Dựa theo tình huống hiện tại, rất có thể bước tập trung tà khí sẽ được tiến hành nhanh thôi. Đến lúc đó thì đừng nói thoát ra khỏi huyễn cảnh, đến trụ vững ở trong đây bọn hắn cũng vô phương. Lại nghĩ chốc lát, hắn liền lên tiếng nói: "Vậy còn tin tốt là gì?"
Hại Thiên Thu hướng Lam Mạnh Khải và Hàn Tuyết Âm nở một nụ cười tươi rói, nói: "Chính là chúng ta có thể men theo đường hang động lên đỉnh núi. Không cần phải bay ra ngoài rồi vòng lên!" Hại Thiên Thu hùng hổ nói xong, dẫn đầu hướng vào động tối mà đi: "Nào, nhanh chân lên một chút! Chậm nữa thì chết cả bọn đấy!"
Lam Mạnh Khải và Hàn Tuyết Âm đồng loạt đen mặt, không thể thốt lên điều gì.
Thế là ba người cứ như thế lần mò trong động tối một hồi. Vừa đi Hại Thiên Thu vừa phân phó hai người còn lại: "Tiểu Khải, lát nữa đụng phải Bạch Vô Ngôn, ta sẽ đánh lạc hướng hắn. Hai người các ngươi lần lượt thi triển "Thất Chi Nghịch Tà", khống chế trận pháp của hắn. Nhớ, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào, nếu không thì đừng hòng sống trở ra."
"Ta hiểu rồi." Lam Mạnh Khải vừa đi vừa đáp. Hàn Tuyết Âm cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
"Thất Chi Nghịch Tà" chính là một loạt bảy trận pháp nối liền nhau, chuyên dùng để khống chế tà khí, phong ấn ác linh. Đây cũng là một trong những tuyệt kỹ làm nên danh tiếng của Trúc Vân môn. Chỉ cần có thể thi triển được trận pháp này, thì việc khống chế các loại yêu ma quỷ quái hoàn toàn không phải là vấn đề lớn. Bởi vậy mà trong giới tu sĩ cũng thường truyền tai nhau, một khi đã gặp "Thất Chi Nghịch Tà" thì ma không chịu quá trận thứ hai, quỷ không thể trụ quá trận thứ tư.
Qua chẳng bao lâu, cả ba người liền nhìn thấy ánh sáng mập mờ, le lói ở phía cuối con đường. Quả nhiên bọn họ đã tới được đỉnh núi. Hại Thiên Thu vẫn tiếp tục dẫn đầu tiến về phía trước. Nàng huýt sáo một tiếng, lập tức có một con quỷ linh xuất hiện, dẫn cả ba người hướng về phía quản trường.
Khi gần tới quản trường, bọn họ quả nhiên nhìn thấy môn chủ Mộc Sơn phái - Bạch Vô Ngôn. Bạch Vô Ngôn đứng giữa những vòng tròn màu tím quỷ dị, khuôn mặt ám trầm, chăm chú thi triển trận pháp của hắn.
Lam Mạnh Khải thấy thế, nóng vội quát lớn: "Bạch Vô Ngôn! Mau dừng tay cho bổn tiên!" Vừa nói xong, Lam Mạnh Khải liền xuất chưởng đánh về phía Bạch Vô Ngôn. Một chưởng đánh ra như cuồn phong bạo nộ, xé gió mà đánh úp về phía Bạch Vô Ngôn, làm cho cát bụi bay mù mịt.
Bạch Vô Ngôn phát giác được nguy hiểm, nhanh chóng rút kiếm ra, đỡ lấy chưởng lực của Lam Mạnh Khải. Bởi vì chưởng lực quá mạnh, hắn vừa giơ kiếm đỡ xong thì liền bật người ra sau để phân tán bớt lực. Thân thể của hắn uyển chuyển xoay một vòng trên không trung, sau đó hai chân liền nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt đất. Hắn thần thái trấn định, không một chút bất ngờ hay sợ hãi, chắp tay thi lễ với Lam Mạnh Khải: "Thì ra là Lam tiên tử. Tại hạ vừa rồi thất lễ, mạo phạm ngài rồi." Phong thái hắn vô cùng tự nhiên, giống như đã biết trước sự việc