"Cốc cốc" hai tiếng gõ thanh thúy vang lên, thành công thu hút sự chú ý của đám người trong trà lâu nho nhỏ. Mọi người đồng loạt nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy một lão nhân tóc bạc, y bào sơ sài nhưng lại vô cùng chỉnh tề. Lão nhân lại cầm cây quạt gõ nhẹ lên bàn hai tiếng nữa, rồi hắng giọng nói: "Các vị huynh đài ở đây, chắc chắn là không là đã nghe không ít chuyện ở Mộc Thiên Sơn."
"Mộc Thiên Sơn, chính là nơi tọa trấn của Mộc Sơn phái. Ây dà, Mộc Sơn phái phải gọi là một trong những phái tu tiên đứng nhất nhì ở nước ta. Đến cả đám trẻ con mười tuổi hả, cũng còn biết tới nữa là!" Người lên tiếng là một nam tử độ hai mươi, trên người khoát tố y, dáng vẻ rắn chắc khỏe mạnh.
"Phạch" lão nhân một tay bung chiết phiến*, một tay chỉ về hướng nam tử trẻ tuổi cười nói: "Vị huynh đài nói đúng lắm! Nhưng mà e rằng, Mộc Sơn phái cũng sắp tuột dốc rồi!" Lão nhân nói xong, liền đưa mắt nhìn quanh những người đang ngồi trong trà lâu.
*chiết phiến: cái quạt giấy của mấy công tử ấy, tính để quạt giấy mà nghĩ lại thấy nó cheap quá. Xài chiết phiến cho nó sang :>
Một đám người thấy thế, tính tình bát quái liền nổi lên, đồng loạt bắn những cặp mắt nóng bỏng về phía lão nhân. Có một số người không kiên nhẫn nổi, lập tức lên tiếng: "Lão bá à, chuyện gì vậy mau nói ra đi!"
"Đúng đó, lần này là chuyện động trời gì vậy?"
Lão nhân nhìn một đám người hiếu kỳ, gương mặt liền lộ ra mỉm cười. Lão đây tuy đã ngoài sáu mươi, nhưng suốt những năm qua vẫn luôn đảm nhận vai trò kể chuyện trong trà lâu. Mà khơi dậy hứng thú của người nghe cũng chính là một trong những ngón nghề của người kể chuyện. Khi thấy mọi người đã muốn không nhịn được nữa, lão liền cười "ha ha" một tiếng, gắp lại chiết phiến nói: "Mấy tháng trước vừa vặn chính là Luận Kiếm Đại Hội, năm năm mới tổ chức một lần. Mộc Sơn phái may mắn được chọn làm nơi tổ chức, vinh quang không kể hết. Nào ngờ, trong lúc diễn ra, Bạch môn chủ liền lén lút thực hiện cấm thuật, phạm vào kỵ húy. Ai, thậm chí còn hại chết biết bao đệ tử tiên môn!"
Mọi người ngồi trong trà lâu nghe xong không khỏi thất kinh, chuyện như thế này, không nói cũng biết ảnh hưởng lớn thế nào tới giới tu tiên. Một nữ tử ngồi ở gần cửa sổ, suy nghĩ một chút liền tiếp lời: "Chuyện này, mấy ngày trước ta cũng vừa vặn nghe nói tới. Còn nghe nói, lúc sau Bạch môn chủ bị Lam tiên tử bắt được. Lam tiên tử chính là điểm hóa hắn, muốn hướng hắn trở về chính đạo. Nhưng cuối cùng, Bạch môn chủ liền tự bạo trong huyễn cảnh!"
"Hừ, người như hắn chết là đáng lắm! Ta có vị biểu đệ, vừa vặn cũng được tham gia Luận Kiếm Đại Hội. Thật không ngờ đi xong liền mất luôn một cánh tay, tu vi bị phế không thể tu hành. Như vậy có cỡ nào bi ai đây!" Một nam tử khác vận cẩm y xanh nhạt phẫn nộ lên tiếng.
Sau đó lại có một người khác chen vô nói thêm, phát tiết sự bất bình. Cứ như vậy, ta một câu ngươi một câu, không khí trong trà lâu liền trở nên huyên náo hơn.
Lão kể chuyện đưa tay ổn định đám người đang huyên náo, khi thấy tất cả đã lắng bớt mới nói tiếp: "Lại nói tới Lam tiên tử. Quả thật là bậc thánh nhân, nghìn năm có một của nước ta. Vì để cứu mạng hơn trăm đệ tử tiên môn, mà đành phải sử dụng cái loại tà thuật của ma đầu Hắc Diệm Vương để lại. Không chỉ phải chịu sự chỉ trích từ phía chúng tiên gia, mà còn tổn hao biết bao nhiêu nguyên khí!"
"Ai, quả thật là làm phúc mà chỉ nhận được họa. Quả thật là oan uổng Lam tiên tử mà." Một nữ tử ngồi bàn gần lão nhân kể chuyện, nghe tới đây không kiềm được, liền ai thán một tiếng.
"Vị cô nương này nói hay lắm." Lão nhân bỗng nhiên hướng cô nương nọ tán dương. Xong hắn liền chắp tay hướng lên trời, nói: "Nhưng mà lão thiên có mắt, việc Lam Mạnh Khải Lam tiên tử hy sinh hết mình vì đại nghĩ, đã sớm đánh động tới thánh thượng bên trên. Ngày hôm sau thánh thượng liền lệnh cho An giám quan, lập tức đưa tới Trúc Vân môn biết bao là kỳ trân dị bảo. Xe ngựa chở hàng, phải nói là kéo dài mấy con ngõ!"
"Hay! Thánh thượng quả nhiên là minh quân!" Một nam nhân khác không kiềm được lên vỗ tay khen hay.
Sau đó là kéo theo cả một đám người nghị luận xôm xao. Có người lại ca ngợi thánh thượng là minh quân, có kẻ lại ca ngợi Lam Mạnh Khải hết lời. Trong nhất thời, trà lâu lại một trận huyên náo, nhộn nhịp vô cùng.
Trà lâu này tuy không lớn, nhưng cũng tính là một trà lâu có tiếng trong Cẩm Vân thành. Người tới người đi, phải gọi là cả ngày cũng đếm không hết. Vừa vặn Cẩm Vân thành cũng là một tòa thành nhộn nhịp không kém Lam Ngân thành là bao. Vậy nên tin tức bát quái các loại tụ tập về đây cũng nhiều không kém Lam Ngân thành.
Sở dĩ gọi là Cẩm Vân thành là vì vùng này có khí hậu rất thích hợp để trồng hoa cẩm tú. Đến mùa hoa nở, những đồng hoa cẩm tú thay nhau nở rộ, từ xa xa nhìn vào sẽ cảm thấy như những án mây xanh nhạt nhẹ nhàng trôi. Chưa kể, người dân ở đây dựa vào nghề trồng hoa mà sống. Nếu không thì sẽ dựa vào việc chế tác các loại thành phẩm từ hoa cẩm tú mà kiếm không ít.
Các thành phẩm ở đây phải nói là đa dạng không kể hết. Từ vải vóc được nhuộm màu, trâm cài, đèn lồng hay là bột phấn, tất cả đều được làm từ hoa cẩm tú hoặc khắc hoa cẩm tú lên trên. Màu sắc kiểu dáng lại vô cùng đa dạng bắt mắt, giá cả thì vô cùng phải chăng. Vì thế mà người các vùng lân cận vô cùng thích vào Cẩm Vân thành mua bán. Khách vãn lai thì là càng thích thú trước sự mới lạ, luôn không ngừng ngại chi tiền mua về không ít thứ.
Hại Thiên Thu vẫn như cũ một thân y phục y sĩ màu đen, tóc đen dài để xõa một phần, một phần dùng trâm gỗ mộc mạc cố định. Nàng rảo bước trên đường phố tấp nập, vừa ngắm nhìn dòng người qua lại, vừa lắc lắc chuông đồng trên tay rao: "Nhận chẩn mạch đây! Mười đồng một lần chưa tính tiền thuốc! Nhận bói quẻ đây, một lần một lượng! Bảo đảm bói quẻ nào trúng quẻ đó! Có nhận thanh toán bằng linh thạch!"
Hôm đó, sau khi rời khỏi huyễn cảnh, Lam Mạnh Khải liền có ý định muốn đưa nàng về Trúc Vân môn. Nhưng nàng lại một mực từ chối, nàng nói với hắn rằng nàng muốn tranh thủ thời gian ngắm nhìn khắp nơi một chút. Tới thời điểm thích hợp, Hại Thiên Thu nàng sẽ tự khắc trở về, chỉ là chưa phải bây giờ. Lam Mạnh Khải nghe vậy cũng không bức bách Hại Thiên Thu nữa, chỉ đưa cho nàng một cái lệnh bài, ít ra thì có lệnh bài này nàng ở trọ cũng không phải trả tiền. Thế là sáng ngày hôm sau, bọn người Lam Mạnh Khải liền phải gấp rút trở lại sơn môn, mọi người cũng liền từ giã dưới chân núi Mộc Thiên Sơn.
Gà mẹ Thuấn Giai vô cùng chu đáo, tự thân bỏ tiền túi ra, coi như đưa cho nàng ít linh thạch làm lộ phí đi đường. Còn Lâm Chí Hàn thì rất thấu hiểu nàng, sợ nàng ra nắng sẽ bị đen nên liền tặng cho nàng hai hộp dưỡng da. Hắn thậm chí còn vỗ ngực cam đoan, dùng thứ này không bao giờ sợ các bệnh về da, bảo đảm giữ cho làn da luôn tươi mát. Cầm hai hộp dược trên tay, cảm xúc của Hại Thiên Thu chỉ có một, đó chính là xúc cảm mạnh mẽ khẳng định Lâm Chí Hàn có tìm chất đoạn tay áo! (đoạn tụ hay còn gọi là hội chị em)
Thế tại sao nàng có đủ lộ phí rồi mà còn phải đi rêu rao xem bệnh? Đúng là lộ phí đám Lam Mạnh Khải đưa nàng quả thật không ít. Tuy nhiên nàng vốn chính là sống vì đam mê! Chính xác, Hại Thiên Thu có đam mê sâu sắc vơi việc hành y. Nhưng mà đó chỉ là bề nổi thôi, vấn đề lớn nhất chính là trên đường đi tới đây nàng đã bị móc túi!
Hại Thiên Thu nàng rủa chín đời tổ tông tên móc túi, không những đem lộ phí của nàng đi mất còn lệnh bài ăn nghỉ miễn phí cũng mang đi luôn. Hại nàng một thân thảm thương, hai ngày chưa ăn gì phải đi lại