Trong giây phút bình yên, tĩnh lặng, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang vọng trong không gian: "Aaaaaaaaa!"
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm rất nhanh nhận ra tiếng la là xuất phát từ gian phòng chính. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cả hai người liền song song phi thân, phá cửa mà vào phòng.
Trong phòng lúc này, ngoài Tiểu Nhị ra thì còn có một nữ tử, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù. Mặt thì quấn đầy băng trắng, chỉ chừa lại hai đôi mắt, khiến người ta nhìn không ra dung mạo. Nữ tử này ngồi co rúm trên chiếc giường tre tồi tàn, lấy cái chăn đã rách tả tơi, cực lực quấn lấy thân thể gầy tới trơ xương của bản thân. Vừa nhìn liền nhận ra ngay, nàng chính là đại tỷ của Tiểu Nhị, Thẩm Hoa. Thẩm Hoa thần trí có vẻ không được tỉnh táo, không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Có quỷ, có quỷ! Đừng tới đây, đừng tới đây!"
Tiểu Nhị đứng ở cạnh giường, thấy nàng kia đột nhiên hét lớn, nhất thời thất kinh. Hắn hốt ha hốt hoảng, vội vàng chấn tỉnh nàng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tiểu Nhị ở đây, tỷ tỷ đừng lo!"
"Có thấy gì không?" Hại Thiên Thu nhìn xung quanh gian phòng nhỏ một hồi, quay sang hỏi Hàn Tuyết Âm.
"Không thấy. Có lẽ đã chạy đi rồi." Hàn Tuyết Âm khẽ cau mày đáp.
"Vậy trước xử lý nha đầu này trước đi." Nói rồi Hại Thiên Thu nhanh chóng tiến đến cạnh Thẩm Hoa, dùng tay điểm huyệt nàng một cái.
Thẩm Hoa bị điểm huyệt, trong nháy mắt liền xụi lơ trên giường, mắt nhắm chặt. Tiểu Nhị thấy thế, lại càng thêm gấp, ngẩng đầu nhỏ, mắt rưng rưng hỏi: "Đại phu tỷ tỷ, đại tỷ xủa ta bị sao vậy?"
"Nàng chỉ ngủ một chút thôi, ngươi không cần lo." Hại Thiên Thu lấy tay xao đầu Tiểu Nhị, nói tiếp: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ở đây để bọn ta xử lý."
Tiểu Nhị nghe vậy, liền gật đầu ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa hắn còn nói: "Ta ở trước cửa, có việc gì cần hai tỷ cứ nói với ta." Nói xong hắn liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó khép nép ngồi một bên cửa.
Cửa vừa khép lại, Hại Thiên Thu liền thân thủ nhanh nhẹn, muốn tháo lớp băng trên mặt Thẩm Hoa xuống. Trong lúc đó, nàng vừa vặn liếc nhìn Hàn Tuyết Âm một cái. Đã không nhìn thì thôi, thật sự là nhìn xong động tác tay của nàng cũng muốn đình chỉ vô thời hạn.
Hàn Tuyết Âm từ nãy tới giờ vẫn đứng thẳng, bộ dáng như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần, cứu độ chúng sinh. Tuy gương mặt kia vẫn là không cảm xúc, mặt than nhìn chằm chằm vào từng động tác của Hại Thiên Thu. Nhưng mà điều đó khiến cho Hại Thiên Thu có cảm giác như có một câu nói đang bay lơ lửng kế bên Hàn Tuyết Âm. Nội dung câu nói là: "Giảm bớt ác nghiệt, làm thiện tích đức."
Hại Thiên Thu nhìn cái bộ dáng chính khí bừng bừng, sáng tới mức chói mù mắt người khác kia, khóe miệng bất giác co rút. Sau một hồi nàng liền đứng thẳng lưng, liếc xéo Hàn Tuyết Âm, nói: "Tiểu nha đầu ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ cái gì. Ngươi tới tháo băng giúp nàng đi." Nói xong nàng liền giận dỗi phất tay áo, đi sang cái ghế đẩu bên cạnh giường ngồi xuống.
Hàn Tuyết Âm tiến lên cạnh giường tre, xắn tay áo lên bắt đầu dỡ xuống từng lớp băng. Băng trắng thật ra cũng không được tính là trắng. Mà nó lại có màu ngã vàng, chứng tỏ là băng đã lâu chưa được thay. Nếu để tiếp tục, rất có thể sẽ dẫn tới nhiễm trùng, hoặc hiện tượng băng khảm vào thịt. Hàn Tuyết Âm cẩn thận từng li từng tí, tới lớp băng cuối cùng thì quả như nàng đoán. Băng hầu như muốn khảm vào trong mặt của Thẩm Hoa. Nếu hiện tại cưỡng ép gỡ ra, chỉ sợ sẽ tổn thương tới nàng ấy.
Hại Thiên Thu ngồi một bên nhìn, cũng đã sớm nhận ra tình hình chuyển biến không tốt lắm. Nàng hỏi Hàn Tuyết Âm: "Thế nào? Không thể tiếp tục gỡ sao?"
"Nếu hiện giờ cưỡng ép gỡ ra chỉ sợ tổn thương tới nàng. Nhưng nếu để tiếp tục, rất có khả năng sẽ nhiễm trùng." Hàn Tuyết Âm cau mày nói.
"Có lẽ chúng ta cần một người hiểu biết y thuật tốt một chút." Hại Thiên Thu cau mày nói với Hàn Tuyết Âm. Nói rồi nàng lại lấy tay chống cầm, suy nghĩ một chút. Đột nhiên có một ý tưởng nảy lên trong đầu Hại Thiên Thu, nàng lập tức cao hứng gọi: "*Bạch Li, ra đây đi."
*Bạch Li: "li" là một giống mèo rừng, còn hay gọi là "li miêu". Còn "bạch" nghĩa là màu trắng hoặc rõ ràng sáng tỏ. Nên ở đây nghĩa của "Bạch Li" là: "mèo rừng trắng"
Hại Thiên Thu vừa dứt lời, trong phòng nhỏ liền xuất hiện nhiều thêm một bóng người. Ban đầu chỉ là một cái bóng đen, sau một lát liền hóa thành một nam tử bạch y. Nam tử cẩn cẩn dật dật, quỳ trước mặt Hại Thiên Thu hành lễ: "Bạch... Bạch Li bái kiến Vương. Vương có gì dặn dò thuộc hạ?"
"Đứng lên trước đi." Hại Thiên Thu phẩy phẩy tay ra hiệu cho Bạch Li đứng dậy. Đợi khi hắn hoàn toàn đứng thẳng, nàng mới chỉ chỉ người trên giường nói tiếp: "Có việc cho ngươi làm đây. Nàng ta có thương tổn ở mặt, lại lâu chưa thay băng nên băng đã khảm vào thịt. Ngươi tìm cách đem mấy cái băng đó tháo ra trước đi, bọn ta cần xem xét vết thương của nàng một chút."
Bạch Li vâng một tiếng, rồi xoay người chuẩn bị xem bệnh cho Thẩm Hoa. Vừa xoay qua, hắn liền nhìn thấy Hàn Tuyết Âm đang đứng cạnh đó, nhìn hắn chằm chằm. Gương mặt Bạch Li nhất thời cứng đơ, rất không tự nhiên mà hành lễ với Hàn Tuyết Âm: "Hàn cô nương, đã lâu không gặp."
Hàn Tuyết Âm vốn là có trí nhớ tốt, vừa nhìn thấy bóng dáng vị nam tử kia thì liền cảm thấy có chút quen mắt. Đợi tới khi nam tử đứng dậy thì khóe miệng nàng cũng không kiềm được co rút, đó không phải là Bạch môn chủ Bạch Vô Ngôn thì còn là ai nữa?! Nhưng Hàn Tuyết Âm rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, lễ phép hành lễ với nam tử: "Bạch... Bạch tiên sinh, đã lâu không gặp." Nói rồi nàng liền nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi.
Bạch Li nhìn nàng, vẻ mặt như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói nên lời. Hắn chỉ đành nuốt xuống uất ức, nói với nàng: "Chuyện nói ra dài lắm, một lời khó nói hết. Thỉnh Hàn cô nương cứ tự nhiên, ta qua trước xem bệnh cho nàng kia."
Hàn Tuyết Âm nhìn Bạch Li, lại nhìn Hại Thiên Thu, sau đó nàng liền nhìn Bạch Li với vẻ mặt đầy thương cảm. Nàng nghiên người nhường chỗ cho Bạch Li, nói: "Bạch tiên sinh, cực khổ rồi."
Hại Thiên Thu ngồi một bên nhìn hai người kia mắt đi mày lại. Mà càng nhìn bọn họ như vậy, thì nàng lại càng cảm thấy ngứa mắt. Cuối cùng gai mắt tới mức không chịu nổi nữa, nàng đành hậm hực lên tiếng: "Ta còn ngồi đây chưa có chết. Các ngươi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta là có ý gì. Còn không mau làm việc chính!"
Nghe xong lời của Hại Thiên Thu, Bạch Li liền vâng vâng dạ dạ đẩy nhanh tốc độ. Hàn Tuyết Âm thì chuyển sang đứng cạnh Hại Thiên Thu. Nàng nhìn ngữ điệu Hại Thiên Thu có chút buồn bực, lên tiếng hỏi: "Ngươi giận cái gì?"
"Có chuyện gì mà ta phải giận?" Nói rồi Hại Thiên Thu liền xoay đầu nhìn hướng khác, không thèm nhìn tới Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm nhìn thái độ của nàng, trong lòng càng thêm khẳng định Hại Thiên Thu là đang dỗi. Chỉ là nàng ấy vì sao lại vô cớ giận hờn thì nàng vẫn không biết. Vả lại nàng cũng thật lười đi suy nghĩ vấn đề đó. Lại nghĩ một chút, Hàn Tuyết Âm liền lấy từ trong túi trữ vật ra một bọc giấy to hơn lòng bàn tay một chút. Mở giấy gói ra, bên trong bọc giấy cư nhiền đều là những miếng mứt trái cây thơm ngon vô cùng. Hàn Tuyết Âm tay cầm bọc giấy đưa tới trước mặt Hại Thiên Thu, không nhanh không chậm nói: "Ăn mứt quả không?"
"Ăn!" Hại Thiên Thu tức ngay tức khắc quay đầu lại, trả lời chắc nịch. Quỷ thần ơi, cuối cùng Hại Thiên Thu nàng cũng thấy đồ ăn, là đồ ăn kìa!
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu cầm gói mứt quả, vẻ mặt mừng muốn phát khóc, sau lại ăn vui vẻ tới không thấy trời đất. Cuối cùng trong lòng nàng âm thầm khẳng định một điều, người này rất dễ dụ!
"Không phải là ta dễ dụ, mà là ba ngày nay