Ánh sáng ban mai len lỏi qua khung cửa gỗ. Tiếng nước sông "róc rách" thư thái truyền từ bên ngoài. Trên mặt sông những ngọn sóng lăn tăn lấp lánh dưới nắng. Thuyền của người dân trong thành cũng bắt đầu qua lại tấp nập trên sông, buôn bán náo nhiệt.
Hàn Tuyết Âm nhíu nhíu mày, cử động thân hình cứng ngắc. Nàng khó khăn lắm mới có thể di dời được mấy cái vòi bạch tuộc của Hại Thiên Thu, xoa xoa cái eo nhức mỏi xuống giường.
Hại Thiên Thu mất đi gối ôm hảo hạng, khó chịu vùi đầu càng sâu vào ổ chăn. Nàng theo bản năng, quấn chăn càng chặt, đem bản thân nhồi thành một cục bông.
Hàn Tuyết Âm bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, cũng không nỡ đánh thức. Đêm qua, sau trận đại chiến với gián nhỏ, Hại Thiên Thu sống chết cũng không chịu ngủ một mình. Nàng cương quyết bám Hàn Tuyết Âm không buông. Hàn Tuyết Âm không có cách nào khác, chỉ đành để cho Hại Thiên Thu ngủ chung phòng.
Hại Thiên Thu sau khi khó khăn lết tới phòng của Hàn Tuyết Âm, lập tức gọi tiểu nhị đổi thùng gỗ mới.
Tiểu nhị làm việc nhanh nhạy, chưa tới một khắc đã chuẩn bị thùng tắm mới. Hắn vừa lui ra khỏi, Hại Thiên Thu lập tức bay vào tắm, chà lau một lúc lâu.
Hàn Tuyết Âm đợi hoài không thấy nàng bước ra, xuất phát từ tính tình đại sư tỷ chăm lo cho cả phái, liền đi vào gọi. Vừa bước vào, nàng liền thấy Hại Thiên Thu đang điên cuồng chà lau thân thể. Chà tới mức da nàng ấy cũng muốn biến đỏ giống như con tôm luộc.
Khó khăn lắm mới khuyên nhủ được Hại Thiên Thu ngừng chà người, Hàn Tuyết Âm thay nàng lau khô tóc, mặc vào trung y. Sau đó thì Hại Thiên Thu liền ôm chặt Hàn Tuyết Âm ngủ tới sáng.
Hàn Tuyết Âm đơn giản rửa mặt, thay y phục. Nhìn vào gương đồng, thấy mọi thứ đã ổn thỏa rồi nàng mới quay lại gọi Hại Thiên Thu. Nàng vỗ nhè nhẹ vào đống chăn trên giường: "Hại Thiên Thu, dậy."
Hại Thiên Thu ngọ nguậy một lúc, chui đầu ra khỏi ổ chăn, nửa tỉnh nửa mê đáp: "Giờ nào rồi?"
"Giờ thìn rồi." Hàn Tuyết Âm nói.
"Trễ vậy rồi? Sao không gọi ta dậy?" Hại Thiên Thu bật phắt người dậy, vội vàng nhảy xuống giường.
Nàng nhanh chóng chạy ra sau bình phong thay y phục. Trước khi bóng nàng khuất sau bình phong, cước bộ khựng lại một chút. Nàng liếc nhìn Hàn Tuyết Âm nói: "Tuyết Âm, đêm qua, đa tạ ngươi." Nói xong nàng liền chui ra sau bình phong thay y phục.
Hàn Tuyết Âm mặt lạnh như cũ đáp: "Không có gì, ta xuống trước đợi ngươi."
Hại Thiên Thu đổi y phục nhanh như một cơn gió, xong liền chạy xuống sảnh ăn. Đám Thuấn Giai đã sớm đợi ở dưới, trên bàn có mấy món điểm tâm đã dọn lên từ lâu. Hại Thiên Thu cười hề hề ngồi xuống, bắt đầu động đũa.
Lâm Chí Hàn không biết làm sao, đột nhiên dùng con mắt ám trầm nhìn Hại Thiên Thu. Sau lại nhìn sang Hàn Tuyết Âm, cuối cùng hắn tự gật gật đầu, ý vị thâm trường nhìn trở lại Hại Thiên Thu. Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Hại Thiên Thu khó hiểu nhìn hắn tự kỷ. Có điều nàng cũng không rảnh quan tâm hắn suy nghĩ cái gì, chú tâm trở lại vòng chiến trên bàn.
Một đám người náo loạn ăn xong bữa sáng, liền khởi hành hướng tới huyện nha. Huyện nha của Mộng Xuyên nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cả tòa phủ đệ lại được đặt ngay trung tâm Mộng Xuyên thành, cực kỳ dễ tìm.
Hàn Tuyết Âm tiến lên gọi cửa, huyện lệnh lập tức đích thân ra đón tiếp bọn họ. Hắn cùng Hàn Tuyết Âm đơn giản trao đổi một số nội dung ủy thác xong liền dẫn các nàng tới thư phòng. Trong đây lưu trữ toàn bộ sổ sách của toàn vùng Mộng Xuyên, từ tiền tài, hộ dân cho tới lịch sử cùng bản án.
Phong Hào quanh năm bị bắt đi xếp y thư cho Sư Điệp Hoa, cho nên rất thành thạo mấy việc mò sổ sách này. Hắn dùng không tới một khắc đã tìm ra được ba quyển có ghi chép về trận đánh Đoạn Duyên cùng địa lý vùng Mộng Xuyên.
Xong xuôi hết thảy, đám người Hàn Tuyết Âm lại nói tiếng cáo từ với huyện lệnh, hướng Hoài Thân thành đi. Hoài Thân thành cách Mộng Xuyên thành chỉ hai mươi dặm về phía đông. Từ Mộng Xuyên thành ngự kiếm tới đó cũng chưa đầy nửa khắc.
"Hàn cô nương! Bên này!" Trương Vô Minh vừa thấy đám người Hàn Tuyết Âm bước vào thành, lập tức hô to.
"Trương công tử. Sáng tốt lành." Hàn Tuyết Âm lễ phép đáp lại.
Trương Vô Minh hào hứng nói: "Bọn ta có hỏi qua, nơi Lưu công tử tự tử là cây cầu đá ở trung tâm thành. Hiện giờ chúng ta đến đó trước?"
"Thời gian không còn sớm, mau đến đó thôi." Hàn Tuyết Âm nói rồi làm thủ pháp mời.
Trương Vô Minh hiểu ý, đi trước dẫn đường. Xuyên qua dòng người tấp nập, hắn vừa đi vừa không nhịn được hỏi: "Chỗ này ta có xem qua, âm khí khá nặng. Hại cô nương đi theo sẽ không sao chứ?" Đây là điều mà hắn thắc mắc từ đêm qua tới giờ rồi. Giữa một đám đệ tử tiên gia như thế này, có một người thường đi theo, vạn nhất có chuyện xảy ra có khi lại thêm rắc rối.
Hàn Tuyết Âm liếc nhìn Hại Thiên Thu cà lơ phất phơ, dung dăng dung dẻ ở phía sau một chút. Lần trước ở Mộc Thiên Sơn, Hại Thiên Thu là nữ phẫn nam trang, lúc đó mọi người lại chỉ lo đối phó quái thú bị thôn phệ. Đám người Trương Vô Minh không nhận ra nàng cũng là điều bình thường thôi.
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định nói dối trắng trợn: "Không vấn đề gì. Nàng là y sĩ trong tông môn, chuyến này đi cũng là để đề phòng vạn nhất có người bị thương liền tới chữa trị. Tuy tu vi nàng ta không có, nhưng đảm bảo an toàn của bản thân vẫn có thể."
Trương Vô Minh nghe vậy, ngẫm lại cũng thấy có chỗ đúng. Hôm qua vừa được chứng kiến một màn bơi đua với nịch quỷ của Hại Thiên Thu, hẳn là không có việc gì. Hắn gật gật, cười nói: "Trúc Vân môn quả nhiên luôn rất kỹ lưỡng."
Cố Thu Hà đi cạnh bên, nghe hai người đối đáp cảm thấy có gì đó sai sai. Cái họ Hại hình như nàng từng nghe ở đâu đó rồi.
"Tới nơi rồi!" Giang Mi đi trước, hưng phấn chỉ về cây cầu đá ở phía xa xa.
Cầu đá được trạm trổ hoa văn mây nước, nằm lặng lẽ trên con sông. Người dân qua lại trên đó cũng không vì sự việc của Lưu công tử mà giảm bớt. Thậm chí họ còn đặt một một cái bàn thờ nhỏ ngay lối lên cầu. Trên bàn thờ nhỏ cũng có một lọ hoa cùng vài món ăn nhỏ nhỏ như quả táo, cái bánh.
Đám người Hại Thiên Thu rất nhanh đã đi tới giữa cầu. Từ trên đây nhìn xuống, cũng không thấy mặt nước cách quá xa. Chưa kể, một số thôn dân đã nói, ngày Lưu công tử chết là ngày nước dâng cao. Như vậy có thể loại bỏ được khả năng Lưu công tử khi ngã vào nước bị chấn động đến gãy xương, chết ngay tại chỗ.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Thuấn Giai lên tiếng hỏi.
Hại Thiên Thu vừa xem xét xung quanh cầu, vừa không mặn không nhạt nói: "Đi tìm xác."
Lâm Chí Hàn đang ngồi bệt một bên nói: "Bằng cách nào? Gọi hồn sao?"
"Tất nhiên là không." Hại Thiên Thu vừa nói vừa tiến lại chỗ Thuấn Giai gần đó. Nàng nở một nụ cười tà tứ, vỗ vỗ vai hắn: "Chúng ta dùng cách của người dân thường."
Phong Hào cảm thấy có nguy cơ dồn dập, vội len lén rút đi. Ai dè chưa đi được ba bước, hắn đã bị đại sư tỷ nắm cổ áo thảy về chỗ cũ.
Hại Thiên Thu rất phối hợp quăng ra câu nói tàn nhẫn: "Lặn xuống tìm xác."
Ba con người số khổ rất không tình nguyện lặn xuống. Nhưng mà lần này đại sư tỷ của bọn họ bảo kê Hại Thiên Thu, bọn hắn không dám không nghe theo. Chỉ đành ngậm lấy nước mắt, thuê một chiếc thuyền chèo ra dưới chân cầu.
Trương Vô Minh suy nghĩ, đã hợp tác thì hắn cũng có trách nhiệm phụ giúp. Vậy nên hắn rất sảng khoái, xung phong gia nhập đội tìm xác.
Cố Thu Hà ở bên trên, lật giở đống ghi chép về Lưu công tử. Dựa theo vị trí ghi chép mà hướng dẫn bốn người kia tới chỗ chính xác người dân thấy Lưu công tử ngã xuống. Nàng nhìn theo thuyền nhỏ bên dưới cầu hô: "Chính là chỗ đó!"
Lâm Chí Hàn nghe vậy, lập tức buông mái chèo, lấy cái neo nhỏ thả xuống. Dựa vào độ dài của xích sắt, có thể đoán được nước sông cũng không quá sâu.
"Nương theo neo lặn xuống đáy, sau đó tìm kiếm xung quanh." Hại Thiên Thu đứng trên cầu chồm xuống nói.
"Hiểu rồi." Thuấn Giai đáp xong, cởi ra ngoại bào, tiên phong đi trước.
Nước sông đục ngầu, trộn lẫn cùng với cát bụi phù sa khiến cho việc quan sát thập phần khó khăn. Thuấn Giai lay hoay một lúc lâu, cũng không tài nào nhìn ra nổi những thứ khác. Bên dưới trừ một đám rêu tảo ra, còn lại không phát hiện được gì khác.
Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Thuấn Giai men theo xích sắt, ngoi lên mặt nước: "Bên dưới có rất nhiều tảo, nước lại đục, căn bản không thể thấy rõ."
"Tiếp tục tìm xung quanh thử xem!" Hại Thiên Thu hô lớn.
"Để ta thử xem!" Lâm Chí Hàn cũng bắt đầu cởi bỏ ngoại bào nói: "Sư huynh, nghỉ một chút đi, để đệ đến cho." Nói rồi hắn liền nhảy xuống làn nước lạnh.
Lâm Chí Hàn quê quán vốn ở vùng sông nước Hà Trạch. Đất Hà Trạch sông ngòi chằn chịt, tính hắn lúc bé lại