Ánh mặt trời đầu tiên le lói qua song cửa, hắc lên màn che bên giường màu trắng. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên hai người đang nằm yên bình trên giường gỗ.
Hàn Tuyết Âm từ từ mở mắt, lấy tay cản bớt ánh sáng đang chiếu vào. Đợi khi mắt đã thích ứng được, nàng lại quay sang nhìn người bên cạnh.
Ngũ quan tinh xảo, tóc dài vàng óng xõa tung trên gối, nửa mặt chôn trong chăn bông lại càng thêm vẻ gần gũi đáng yêu. Hại Thiên Thu đêm qua ngủ cực kỳ an phận. Nàng không dán lấy người Hàn Tuyết Âm như mọi bữa, mà lại ôm chặt chăn bông, cuộn người thành một cục.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, nếu không phải Lam Mạnh Khải nói cho nàng biết, thật sự nàng cũng không nghĩ nổi người trước mắt đã sáu trăm tuổi. Tính tình vừa tùy hứng lại hay so đo, làm không được bao nhiêu nhưng chỉ có phá thì giỏi. Nhưng mà nếu nói thứ nàng ấn tượng nhất về Hại Thiên Thu, thì chính là kiếm thuật của nàng.
Kiếm chiêu bay bổng, vừa nhanh vừa gọn, sắc bén lại nhu hòa, không thừa cũng không thiếu. Tuy lần đụng độ với hai người Vãng Sinh nàng chỉ kịp nhìn thoáng qua Hại Thiên Thu, nhưng cũng đã đủ thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Nhất là biểu cảm lúc đó, Hàn Tuyết Âm có thể thấy rõ sự phấn khởi trong mắt Hại Thiên Thu. Nó phản chiếu rất rõ sự say mê kiếm thuật trong người nàng ấy. Nhưng bên cạnh đó, sâu trong mắt nàng ta lại là vẻ miễn cưỡng sầu não khó nói.
Lúc trước khi Hại Thiên Thu quyết định tha cho hai người kia đã khiến cho Hàn Tuyết Âm nổi giận không ít. Nàng biết với khả năng của Hại Thiên Thu hoàn toàn có thể cho hai kẻ kia lập tức quy tiên. Nhưng Hại Thiên Thu lại không làm như vậy, mà tha cho bọn họ để rồi xảy ra thảm cảnh Nhạc gia.
Lúc đầu nàng không biết về việc này, nhưng khi Hại Thiên Thu nói ra lại khiến cho nàng không thể kiềm lòng mà cho nàng ấy một cái tát. Bất ngờ là Hại Thiên Thu cũng không phản ứng, để mặt cho nàng đánh bản thân một bạt tai. Hàn Tuyết Âm lúc đó quả thật có rất nhiều lời muốn chất vấn, nhưng nhìn tới ánh mắt nhuốm màu ảm đạm kia, nàng chỉ đành phủi tay bỏ đi.
Hàn Tuyết Âm trong nhất thời giận dữ là vậy. Một quyết định lại đổi lấy cả trăm mạng người, thử hỏi có ai không nổi giận cơ chứ. Có điều, nàng cũng tính là người thông tuệ, khi bình tĩnh lại cũng đoán rằng Hại Thiện Thu có nỗi khổ riêng nên không tiếp tục chiến tranh lạnh. Lại nhờ thêm Hại Thiên Thu quanh năm diễn bản lĩnh chai mặt, hai người mới coi như là hòa hoãn.
Chuyện đại chiến của ba trăm năm trước, không ai là không biết, nhưng nội tình cụ thể bên trong như thế nào thì không ai thật sự biết. Thử nghĩ một cuộc sống yên bình, chớp mắt một cái lại phải vung kiếm gϊếŧ những người đã từng chung sống với bản thân. Có lẽ Hại Thiên Thu cũng chính là mặc cảm về việc này mà từ chối luyện kiếm đi.
Thở dài một cái, Hàn Tuyết Âm cảm thấy thật sự là đáng tiếc. Có điều cũng không còn sớm nữa, nàng nên bắt đầu rửa mặt thôi. Nghĩ rồi Hàn Tuyết Âm liền nhẹ nhàng xuống giường, tránh đánh thức người đang ngủ.
Hàn Tuyết Âm vừa đi khỏi, hai tai Hại Thiên Thu vụt một phát đỏ như muốn rỉ máu, mặt càng chôn sâu vào trong chăn. Cái tiểu nha đầu này, hôm nay làm gì mà nhìn cái mặt già này dữ vậy?
Sửa soạn ổn thỏa bản thân, Hàn Tuyết Âm trở lại gọi Hại Thiên Thu dậy. Hại Thiên Thu vờ diễn như thật, một bộ mặt ngáy ngủ vô cùng tự nhiên mà chưng ra. Nàng híp híp mắt lết ra sau bình phong, bắt đầu tẩy rửa, mượn dòng nước mát che giấu nội tâm khó hiểu.
Bên dưới tiền sảnh, khách dùng điểm tâm cũng dần chật kín các bàn. Trong góc có lão ông ngồi kéo đàn nhị, ngân nga câu hò à ơi thâm tình.
Đám người Hại Thiên Thu dùng qua loa điểm tâm rồi bắt đầu xuất phát. Theo như mọi người đã thống nhất, quyết định sẽ tìm hỏi những người xung quanh sông Hoài Thân. Chủ yếu chính là để làm rõ lời đồn xung đột giữa hai người Tiểu Thúy và Lưu công tử. Một phần khác cũng là để xác định khả năng phụ thân Tiểu Thúy mới chính là kẻ xuống tay.
Tám người chia nhau ra thành bốn nhóm, tìm tới những người dân lân cận. Đa số đều sẽ lờ đi bọn họ, một số thì sẽ bát quái hoặc tham bạc, nói ra vài lời.
Ngư dân nọ: "Lúc đó đêm tối quá, ta không thấy quá rõ. Nhưng nếu ta không lầm thì trên cầu khi đó có ba người."
Phụ nhân kia: "Ta quả thật tận mắt hai người cãi nhau một trận rất lớn. Nói nhỏ cái này, kỳ thật ta nghi ngờ Tiểu Thúy mới là người xuống tay."
Nữ nhân khác lại nói: "Đêm đó trên cầu rất tối, không thể thấy rõ là hai hay ba người. Chỉ mơ hồ thấy bọn họ dường như có tranh chấp. Mấy ngày sau thì Lưu công tử được phát hiện là đã chết rồi."
Khất cái nọ lại nói: "Ta chính là tận mắt thấy lão Phương ngày hôm đó. Bộ dạng của hắn ta rất thân quen, không có khả năng nhìn lầm."
Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm bốn mắt nhìn nhau. Hại Thiên Thu ngồi xổm trước mặt lão khất cái nói: "Không biết lão bá có thể nói rõ hơn không?"
Lão khất cái nhướn hàng lông mày rậm rạp, chậm rãi nói tiếp: "Lão Phương là con nghiện cờ bạc, ai ai cũng biết. Lão đây tuy mang tiếng làm khất cái, nhưng đêm tối cũng sẽ chạy chút việc vặt kiếm miếng ăn."
Lão ta chỉnh lại dáng người tiếp tục: "Hôm đó ta cũng như những ngày khác, nhận tạm công việc quét dọn trước sòng bạc. Lão Phương cũng như thường lệ, cằm vài ba lượng bạc bước vào. Hôm đó hắn thắng cũng được kha khá, đánh rất hăng, có vẻ như tính đánh tới sáng. Quả nhiên tới nửa đêm lúc ta rời đi, hắn vẫn còn tiếp tục hò hét."
"Lúc ta đi ngang cây cầu kia, tuy trong đêm tối nhưng vẫn lờ mờ có thể thấy đc trên cầu có ba người, một nữ hai nam. Mà trong đó chính là thân hình gầy còm đặc trưng của lão Phương. Ta ở xa không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng có vẻ như là cãi nhau về tiền bạc." Lão khất cái dừng một chút như đang nhớ lại gì đó: "Lão đây già rồi, không muốn chuốc lấy phiền nên bỏ đi trước. Có điều ta vẫn thắc mắc, lão Phương kia làm như thế nào mà có thể đi nhanh vậy?"
Hại Thiên Thu cau mày hỏi tiếp: "Lão bá chắc chắn ngài không ghé vào đâu trên đường đi chứ?"
Lão khất cái lắc đầu nói: "Không hề, lão đây làm việc xong đã muộn, hơi sức đâu mà rề rà. Chưa kể nếu về trễ một chút, cái miếu đổ nát gần cổng thành cũng không còn chỗ cho ta ngủ."
Hàn Tuyết Âm nói: "Xin hỏi sòng bạc nằm ở hướng nào?"
Lão khất cái chỉ tay về bên phải nói: "Đi tới kia quẹo phải, sau lại băng qua hai con phố nữa, tới hẻm Tây liền thấy. Sòng bạc không lớn lắm nhưng cũng dễ nhận biết."
"Đa tạ lão bá." Hại Thiên Thu nói lời cảm tạ xong lập tức cùng Hàn Tuyết Âm đi mất.
Hàn Tuyết Âm đem tin này truyền tới cho những người còn lại. Còn hai nàng thì cùng nhau đi tìm kiếm sòng bạc trong lời lão khất cái.
Quả nhiên từ bờ sông quẹo phải vào đường Thanh Vọng, đi thẳng qua khỏi hai con đường nữa liền tới hẻm Tây. Con hẻm nhỏ đầy rác, bên trong vọng ra từng trận hò hét hăng say.
Hai người Hại Thiên Thu, Hàn Tuyết Âm vừa đi vừa phỏng đoán thời gian từ sòng bạc tới bờ sông. Hai người các nàng đi bộ cũng mất khoảng hai khắc. Vậy nếu trong trường hợp là lão Phương kia, vậy thời gian đích thị phải mất nhiều hơn.
Mà theo lời lão khất cái kia, hắn rời đi trước khi phụ thân Tiểu Thúy rời khỏi sòng bạc. Nếu như vậy thì làm sao có khả năng phụ thân của Tiểu Thúy đến trước hắn được?
Đang lúc hai người các nàng đang suy nghĩ, những người còn lại cũng đã tới. Hại Thiên Thu đơn giản thuật lại những chuyện lão khất cái nói.
Trương Vô Minh nghe xong nói: "Có khả năng hắn đi đường tắt không?"
Thu Hà nhìn bản đồ trong tay, lắc đầu nói: "Không có khả năng. Lối đi nhanh nhất từ đây tới bờ sông quả thật như lời lão khất cái nói. Nếu nhanh hơn chỉ còn khả năng đi trên nóc nhà."
Lâm Chí Hàn nói: "Hôm qua bọn ta đã xem xét phụ thân Tiểu Thúy rồi. Hắn đích thị là một người bình thường, không có nổi một miếng khinh công nữa."
"Hiện giờ chứng cứ đều thiếu, không thể xác định được gì." Thuấn Giai nói: "Hay là chúng ta chuyển sang theo dõi hắn?"
Hàn Tuyết Âm suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ cũng không nhất thiết