Tám con người trẻ tuổi, gấp gáp chạy dưới cơn mưa như trút nước. Bọn họ không ngại gian khó, không sợ đường trơn trượt, chỉ mong kịp lúc cản lại đại nạn.
Đến trước cửa căn nhà rách nát, Trương Vô Minh đi trước, không ngần ngại phá cửa xông vào: "Xin thất lễ!"
Căn nhà nhỏ lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng mưa bên hiên không ngừng rơi tí tách. Vẫn là đám người Hại Thiên Thu đến trễ một bước. Trong căn nhà này ngoài thi hài của Lạc thị đã lạnh, ngoài ra không thấy Tiểu Thúy đâu.
Hại Thiên Thu tặc lưỡi, xoay đầu đi trước: "Mau trở lại hồ Tam Ngã!"
Đám người chạy vội ra tới cửa thành, xong lại phi kiếm. Chưa tới một khắc bọn họ đã tới được hồ Tam Ngã.
Từ trên cao, đám người Hại Thiên Thu đã thấy được một chiếc thuyền gỗ nho nhỏ giữa hồ. Nhìn rõ trên thuyền là ai, Lâm Chí Hàn hô: "Là nàng!"
Tiểu Thúy một mình đứng trên chiếc thuyền gỗ, tay buông lỏng mái chèo, tùy ý cho nó trôi theo dòng nước. Nàng mặt không một chút cảm xúc, rút từ trong tay áo ra một cái lệnh bài cũ kỹ.
Lệnh bài vừa được mở ra, ánh tím lập tức chiếu rọi. Loại ánh sáng kỳ dị, giữa mưa gầm sống giữ, hắt lên mặt nàng càng làm tăng thêm vẻ kỳ quặc.
Hại Thiên Thu thấy vậy, quát to: "Mau ngăn nàng lại!"
Hàn Tuyết Âm dẫn đầu, mang theo Hại Thiên Thu tăng nhanh tốc độ, hướng thẳng Tiểu Thúy. Mấy người còn lại cũng theo sát phía sau.
Tiểu Thúy lạnh lùng liếc nhìn đám người nam thanh nữ tú đang bay tới. Khóe môi nàng mang theo một nụ cười trào phúng. Sau đó nàng buông lỏng cả người, tùy ý cho bản thân rơi xuống nước.
Vào lúc Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm chỉ còn cách thuyền nhỏ một thước, một cột sóng nước bất ngờ vùng lên.
Hàn Tuyết Âm khó khăn điều khiển phi kiếm tránh sang phải, lảo đảo vài cái mới giữ lại được thăng bằng.
Những người còn lại cũng phản ứng tương đối nhanh, kịp thời né tránh.
Cố Thu Hà lắc đầu nói: "Chúng ta vẫn là tới chậm."
Mà bên dưới hồ lúc này, chính là sống nước mãnh liệt. Một cột nước, hai cột nước,... tổng cộng chín cột nước khổng lồ đều đồng loạt bùng lên.
Sau đó trong màn mưa tâm tối, dần xuất hiện những cặp mắt ánh tím to lớn. Chín con rắn khổng lồ, vảy đen cứng như thép, thân dài chục trượng, đồng loạt ngóc đầu lên khỏi mặt nước.
Mấy người Trương Vô Minh, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn,... như chết lặng. Đây chính là Cửu Trùng Trận. Thật sự là quá khủng khiếp!
Tiểu Thúy đứng trên đầu con rắn cao nhất, ánh mắt ngoan tuyệt, phất tay một cái.
Mấy con hắc xà như nghe hiểu, chia nhau ra trườn đi.
Phỏng theo phương hướng của bọn chúng, có lẽ muốn tiến về ba thành lớn ở Mộng Xuyên. Hại Thiên Thu quay đầu nói với mấy người: "Trương Vô Minh, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, Phong Hào, các ngươi chia nhau ra ngăn chặn ba con hắc xà đã rời đi. Đối với những con lâu la đó, trên đầu có một ngọc thạch. Nhắm mắt cùng ngọc thạch của nó mà đánh. Chỉ cần ngọc vỡ chúng sẽ tự động tiêu tan. Nhanh đi, tuyệt đối không được để bọn chúng tiếp cận thành!"
Thuấn Giai gật đầu: "Được, các ngươi ở lại nhớ cẩn thận." Nói xong hắn liền dẫn ba người kia đuổi theo hắc xà.
Nhìn ba người kia đi khuất, Hại Thiên Thu lại nhìn sang Thu Hà và Giang Mi: "Hai người các ngươi đi nhanh nói với huyện lệnh, nhanh chóng di tản toàn bộ dân trong thành."
"Tại sao phải là bọn ta đi?" Giang Mi khó chịu phản bác: "Ngươi dựa vào cái gì mà sai bọn ta?"
"Tình hình nguy cấp, các ngươi ở lại cũng chẳng làm được gì." Hại Thiên Thu cau mày nói: "Chi bằng đi nhanh báo tin, giảm thiểu thiệt hại."
"Hừ, chỉ với mấy con rắn, còn sợ bổn tiểu thư không đánh lại." Giang Mi hừ lạnh một cái, rút ra roi dài, xông về phía một con hắc xà.
Thu Hà nóng ruột kêu lên: "Sư muội!" Nhưng vẫn là không kịp ngăn lại nàng ta.
Hàn Tuyết Âm lắc đầu nói: "Giờ làm sao?"
Hại Thiên Thu hận không thể đánh cho cái xú nha đầu Giang Mi tỉnh ra, tức giận nói: "Đi, đánh rắn phải đánh dập đầu trước!"
Hàn Tuyết Âm gật đầu một cái, điều khiển phi kiếm đuổi theo.
Thu Hà nóng ruột sư muội ngốc nhà mình, cũng nhanh chóng theo sau.
Tiểu Thúy đứng trên đầu con hắc xà to nhất, bao xung quanh là năm con hắc xà nhỏ hơn. Muốn tiếp cận nàng ta quả thật là chuyện khó vô cùng.
Giang Mi đi trước, trường tiên vung lên, nhắm thẳng vào một con hắc xà. Roi dài đầy uy lực đánh vào thân nó, nhưng ngoài dự đoán của nàng, lại bị bật ngược trở lại.
Hắc xà run run vẩy đen, con ngươi màu tím nhìn con người nhỏ bé trước mắt. Sau đó nó há to cái miệng, hướng về Giang Mi tiến công như vũ bão.
Giang Mi lại vung roi, liên tục ra đòn đánh về phía hắc xà. Nhưng tất nhiên, toàn bộ đòn đánh đều vô dụng. Trong nhất thời, nàng chỉ đành kinh sợ nhìn con quái thú đang tiến tới trước mắt.
Hàn Tuyết Âm nhanh tay, xuất ra một lá bùa phóng về phía hắc xà. Lá bùa xanh da trời tiêu biến trong không khí, tạo thành một tảng băng lớn bay tới đập vào đầu hắc xà.
Hắc xà bị băng lớn đập vào, lập tức chệch hướng, ngã nhào xuống nước.
Thu Hà nhanh chóng bay lại nắm tay Giang Mi, kéo: "Mau đi."
Có điều, các nàng còn chưa kịp đi thì một con rắn khác đã tiến tới.
Giọng nói của Lưu công tử lại một lần nữa vang lên bên tai Tiểu Thúy: "Thúy nhi, gϊếŧ bọn chúng đi. Gϊếŧ hết tất cả làm nàng chướng mắt đi ha ha ha..."
Tiểu Thúy đôi mắt âm trầm, cũng không đáp lại giọng nói kia. Nàng trực tiếp phất tay, cả năm con rắn liền bắt đầu vây xung quanh bốn người Hại Thiên Thu.
Bốn người tụ chung một chỗ, bốn phương thụ địch. Hại Thiên Thu lòng thầm mắng một tiếng, quát: "Giữ nguyên phi kiếm, chuẩn bị xuất chiêu!"
--------------------
Nhóm người Thuấn Giai phi kiếm đuổi theo hắc xà.
Hắc xà vừa to vừa dài, trường trên mặt đất với tốc độ nhanh, làm cho đám cây cối trên đường đi của nó cũng bị đụng ngã trái ngã phải.
Phong Hào từ trên không trung, phóng ra một loạt mấy chục lá bùa. Bùa xanh hóa thành hàng loạt những cộc lớn, chắn ngang đường của hắc xà.
Ba người con lại cũng không rảnh hơi, đồng loạt xuất chiêu đánh úp về nó.
Nhưng những đòn đánh của bọn hắn, hầu như đều vô dụng đối với con rắn này. Hắc xà vùng vẫy một cái, toàn bộ cộc lớn của Phong Hào đều bị phá vỡ, sau đó nó lại tiếp tục tiến nhanh về trước.
Trương Vô Minh cầm chặt kiếm trong tay, cắn răng nói: "Nhắm vào mắt của nó!" Nói rồi hắn liền phi nhanh tới, nhằm ngay mắt của hắc xà xuất chiêu.
Thiên lôi cuồn cuộn, đòn đánh như chớp giật hướng về mắt phải của hắc xà. Nó thấy thế, lập tức cong người tránh thoát, cái đuôi hung hăng đập xuống kẻ tấn công.
Chỉ một cái quất đuôi, mà một mảnh bụi đất liền bay mù mịt, cũng đủ biết uy lực tới mức nào. Trương Vô Minh ăn trọn đòn này, thân thể bay ra xa chục thước, cả người vùi trong đất cát.
Thuấn Giai vội hô: "Trương huynh!" Xong hắn lập tức bay tới, hướng con quái vật kia xuất đao.
Phong Hào nhanh chóng lại chỗ Trương Vô Minh, đem hắn lên phi kiếm của bản thân: "Không sao chứ?"
Trương Vô Minh phun một bụm máu, lấy tay chùi mép nói: "Không đáng ngại lắm. Chỉ là xương sườn hình như bị gãy."
"Thật sự là gãy mất hai cái." Phong Hào lấy tay kiểm tra Trương Vô Minh một hồi nói: "Ngươi uống tạm cái này đi." Nói rồi hắn liền đem một viên đan đưa cho Trương Vô Minh.
"Đa tạ." Trương Vô Minh nói rồi trực tiếp nuốt đan dược vào bụng.
Bên này Phong Hào và Trương Vô Minh đang chỉnh trang lại tình trạng, bên kia Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn lại đang quần đấu kịch liệt với hắc xà.
Mưa rơi không ngừng, quả thật chính là lợi thế lớn nhất cho Lâm Chí Hàn. Hắn không ngừng vung lên trường thương, điều khiển rồng nước đánh lén về phía hắc xà.
Thuấn Giai thì chịu trách nhiệm làm mồi, không ngừng tung đòn quấy nhiễu rắn lớn. Đao pháp nóng bỏng, bổ xuống như mưa. Lửa nóng chạm vào vảy của nó, tuy không thiệt hại nhiều, nhưng cũng đủ làm xây xước chút ít.
Hắc xà ăn đau, khó chịu há cái miệng lớn, phóng về phía Thuấn Giai.
Lâm Chí Hàn thấy thời cơ đã đến, lập tức dồn lực, phóng nhanh tới. Trường thương của hắn thành công cắm vào mắt phải của hắc xà.
Hắc xà trước đòn tấn công đột ngột không kịp phòng bị. Đau đớn từ mắt phải truyền tới, khiến cho nó không nhịn được mà gào rống, thân hình to lớn vùng vẫy.
Lâm Chí Hàn nắm chặt thương, chống chịu rung lắc kinh người. Hắn vận khí vào tay, lấy sức cắm trường thương thêm sâu.
Thuấn Giai cũng vận dụng linh lực càng nhiều, xuất ra ba nhát đao phừng lửa.
Hắc xà giãy giụa càng mãnh liệt. Cây cối xung quanh đó, cùng với đất đá