Hoang mang, lo sợ, đó là tất cả những gì dùng để miêu tả nội tâm của Hại Thiên Thu lúc này. Quả thật từ trước tới giờ, nàng chưa từng suy nghĩ kỹ về những ký trước đó. Một khi ngẫm lại, thật không ngờ lại có quá nhiều thứ khiến nàng hoài nghi. Không chỉ hoài nghi về chính bản thân mình, mà còn về những sự việc đã xảy ra.
Gió nhẹ phất theo những cánh hoa đào, khẽ mơn trớn theo gò má của nàng. Rõ ràng khung cảnh là ngày xuân ấm áp, nhưng thái dương của Hại Thiên Thu lại bất giác nhỏ xuống một giọt mồ hôi.
Bất chợt nàng cảm thấy như có một tia lạnh buốt xẹt qua cổ. Hại Thiên Thu cả kinh ngửa cổ, tránh thoát một đạo hàn quang từ bên dưới. Kiếm quang như chớp giật, hất tung cả mái ngói. Hại Thiên Thu lơ lửng giữa không trung, thông qua đống gạch ngói vỡ vụn, nhìn thấy A Thất đang chăm chăm nhìn nàng.
A Thất vẫn như cũ tóc mai che hết đôi mắt, có điều nào còn bộ dáng sợ sệt như vừa rồi. Mà bù lại là sát khí ngập trời, dọa tới Hại Thiên Thu cũng muốn lạnh sống lưng.
Hại Thiên Thu cảm giác tình huống không ổn, rút ra một thanh chủy thủ, dứt khoát tự đâm vào cổ.
Bên ngoài, đám người Hàn Tuyết Âm một mực vẫn trông giữ bên cạnh nàng. Hàn Tuyết Âm chỉ thấy cả người Hại Thiên Thu run bần bật, cuối cùng ngã xuống. Nàng vội vàng đỡ lấy Hại Thiên Thu, gấp gáp gọi: “Hại tiền bối!”
Hại Thiên Thu nằm bất động không hề có một chút động tĩnh. Lâm Chí Hàn nhìn thấy vậy, cũng có chút hoảng loạn: “Nàng làm sao vậy?”
Hàn Tuyết Âm lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không rõ. Lại qua một lúc, đợi tới khi cả đám người đều chuẩn bị cõng nàng bỏ chạy trước, thì Hại Thiên Thu đột nhiên mở trừng mắt.
Lâm Chí Hàn bị nàng dọa cho giật nảy mình, hét: “Tiền bối! Làm ma cũng không nên dọa người chứ!”
Hại Thiên Thu nào có hơi sức đôi co với hắn, trở mình ôm lấy Hàn Tuyết Âm phi thân ra khỏi cửa: “Mau chạy!”
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào không hiểu chuyện gì, liền ba mặt nhìn nhau. Hại Thiên Thu cũng không còn cách, trực tiếp triệu gọi Thiên Ma Xích, trói bọn hắn lại lôi ra.
Các nàng vừa bước chân ra khỏi tửu điếm, một tiếng nổ oanh trời liền truyền tới. Tửu điếm không biết bị thứ gì trấn áp nổ tanh bành.
Đám người Hại Thiên Thu bị dư lực của vụ nổ áp tới mức bay ra ngoài cả trượng, ngã lăn ngã lốc trên nền đất. Đầu óc thì không ngừng quay cuồng, phát ra từng trận “ong ong”.
Phong Hào nhặt lên cái kính đã bị mẻ một góc, nhìn bình địa trước mặt: “Đây là… thuốc nổ sao?”
Thuấn Giai lòm còm bò dậy nói: “Mọi người không sao chứ?”
Lâm Chí Hàn thì á khẩu, chẳng nói lên được lời nào. Hại Thiên Thu đỡ Hàn Tuyết Âm trong ngực dậy, lắc đầu nói: “Không phải là thuốc nổ, mà là thứ còn đáng sợ hơn thuốc nổ!”
Hàn Tuyết Âm chịu đựng đau xót bên hông, ngồi dậy nói: “Là tàn hồn?”
Hại Thiên Thu khẽ gật đầu với nàng, mắt không dám rời khỏi đàn khói đen kịch phía tửu lâu. Làn khói đen kia không ngừng tụ tập, cuối cùng tụ thành một quả cầu đen kịch. Quả cầu kia nén rồi lại nén, sau cùng phóng thích ra vô số đạo hàn khí.
Hàn khí bức người, mang theo tiếng xé gió, vùn vụt đánh úp về phía đám người Hại Thiên Thu. Cố Hàm không một chút do dự, tự ý xuất hiện, lập kết giới hộ lại nhóm người.
Hàn khí cùng kết giới màu đen va chạm, phát ra từng trận tiếng “đùng đùng”. Hại Thiên Thu cau mày, phân phó đám hậu bối: “Thuấn Giai, tập kích từ hướng tây. Lâm Chí Hàn tập kích hướng đông. Phong Hào thừa dịp lẻn ra đằng sau. Hàn Tuyết Âm cùng ta đánh chính diện. Mau đi!”
Hại Thiên Thu vừa dứt lời, kết giới của Cố Hàm cũng bị phá vỡ. Hàn Tuyết Âm cùng Hại Thiên Thu đồng thời rút kiếm, song song thay Cố Hàm đỡ lấy đạo tập kích tiếp theo. Ba tên kia thừa cơ hội, lập tức phi thân tản ra, song song đánh về hắc cầu.
Qua khoảng mười mấy đạo tà khí, hai người Hàn Tuyết Âm, Hại Thiên Thu liền bị bức lui về sau mấy chục bước. Hàn Tuyết Âm cau mày nhìn bàn tay đang cầm kiếm, hiển nhiên đã ứa đầy máu. Đến nổi tay nàng vẫn còn đang run run, cũng đủ biết mấy đạo tà khí kia uy lực cỡ nào.
Hại Thiên Thu xoay kiếm, mày liễu cau chặt như muốn xoắn vào nhau: “Chỉ là tàn hồn, lại không ngờ đến uy lực lớn như vậy.”
Hàn Tuyết Âm cũng khẽ gật đầu: “Người này lúc còn sống, chắc hẳn cũng đã đạt tới cảnh giới tiên tử ma tôn.”
“Cẩn thận!” Hại Thiên Thu nhìn thấy một đạo tà khí nữa tiếp tục bắn về phía các nàng, vội vàng đẩy Hàn Tuyết Âm né sang một bên.
Hàn Tuyết Âm xoay người, tay vừa bấm thủ quyết, tay vừa múa kiếm. Kiếm khí lạnh như băng, từng chiêu, từng chiêu đẹp đẽ như đóa sen trắng, đánh úp về phía hắc cầu.
Nhưng kiếm khí chưa kịp chạm tới nó, đã bị một bức tường vô hình chắn lại. Chiêu thức của Hàn Tuyết Âm, cứ như vậy bị hóa giải không còn một mảnh.
Hại Thiên Thu cũng cau mày, song kiếm chém ra hai đạo linh lực. Linh lực quét tới đâu, hàn băng liền ngưng kết tới đó.
Hai nhát chém của Hại Thiên Thu dù sao cũng có uy lực nhất trong mấy người ở đây. Kết giới quay quanh hắc cầu tất nhiên sẽ dùng lực để đỡ lấy một chiêu này. Đồng thời kết giới ở những chỗ khác sẽ yếu đi.
Nhận ra được điểm này, Thuấn Giai ngay lập tức chớp lấy cơ hội, ra hiệu cho hai kẻ còn lại. Còn bản thân hắn thì xông lên trước, xuất ra đao phong mãnh liệt: “Xem chiêu!”
Ba đạo linh khí cùng một lúc đánh về đoàn cầu đen, quả nhiên có thể xuyên qua được kết giới của nó. Tuy sát thương không tính là cao, nhưng thà có còn hơn không. Hại Thiên Thu nghĩ vậy, lập tức tiến lên, tiếp tục lấy cứng đối cứng.
Hàn Tuyết Âm cũng không lại tiếp tục hỗ trợ nàng, mà lẳng lặng theo bốn tên kia chờ thời. Phong Hào tay làm một cái thủ quyết, một đoàn linh lực màu xanh lục liền từ dưới đất len lỏi xuất hiện. Linh lực lại tiếp tục chia năm xẻ bảy, tiếng tới bao bọc từng người bọn hắn. Giúp cho bọn hắn tạm thời tránh đi những công kích nhỏ.
Hại Thiên Thu cước bộ nhanh như gió hướng về khối cầu đen. Thân hình nàng thoắt ẩn thoắt hiện, tránh né từng đạo hắc khí phóng ra. Hại Thiên Thu chân không ngừng bước, chỉ để lại thấp thoáng một bóng dáng màu vàng nhạt trong đêm đen. Nàng khẽ nghiêng đầu, tránh đi một tia hắc khí. Hắc khí sượt qua, để lại trên gò má Hại Thiên Thu một vệt máu nhàn nhạt.
Tay nàng thả lỏng, buông lơi Vệ Bình cùng Lai Thủy kiếm. Hai thanh kiếm ấy vậy mà không hề rơi xuống đất, ngược lại một thanh bao quanh là linh lực màu vàng nhạt, một thanh bao phủ bởi hắc hỏa. Hai thanh song kiếm, theo hiệu lệnh của nàng phóng nhanh về mục tiêu phía trước.
Lai Thủy cùng Vệ Bình đồng thời cắm vào kết giới của hắc cầu, tạo ra một trận xung kích long trời lở đất, cát bụi bay mù mịt. Hại Thiên Thu lại không biết từ đâu, bay ra khỏi đám sương mù mờ, từ trên không, nện xuống thêm một quyền.
Kết giới của hắc cầu, mới đầu chỉ là vài vết nứt, hiện tại liền trực tiếp vỡ tan. Đám người Hàn Tuyết Âm đã vận khí chờ đợi từ lâu, bây giờ đồng loạt xuất kích.
Hắc cầu một lúc bị năm đạo linh lực đánh úp, trong nhất thời buộc phải rơi vào thế yếu. Hắc cầu lúc này liền xoay chuyển, rục rịch như muốn bùng nổ. Quả cầu lúc ban đầu cũng dần biến dạng, tựa như muốn biến thành một thứ gì đó.
Hàn Tuyết Âm nhận ra tình thế không ổn, vội vàng hô lên: “Mau né!”
Từng người một cũng nhanh chóng tách ra khỏi khối cầu đen kia. Mà xung quanh nó, luồng khí màu đen càng ngày càng nồng đậm, như cuồng phong bao lấy hắc cầu lúc nãy.
Đợi tới khi làn khói đen kia tan đi, bên trong liền lộ ra bóng dáng một