Hư Không Huyễn Cảnh mở ra, mỗi lần mở ra trong vòng hai mươi năm. Trong đây linh bảo tràng ngập, là một nơi vô cùng thích hợp để lịch luyện. Tương truyền, huyễn cảnh này do một vị tiên tổ thần thông quảng đại, dùng nhục thân mở ra tiểu thế giới, mang theo vạn vật có linh tính đưa vào, từ đó mà hình thành.
Trải qua trăm nghìn năm, tu sĩ lớp này tới lớp khác bước vào huyễn cảnh tu luyện hòng tìm kiếm cơ duyên. Nhưng cũng có tu sĩ không may mà chết thảm, để lại kỳ trân dị bảo bên trong. Mãi về sau, để tránh việc khai thác quá mức, các tộc liền định ra thể chế. Mỗi lần huyễn cảnh mở ra, chỉ có một số lượng người nhất định mới được tiến vào bên trong.
Hiện tại, đã ngày thứ ba kể từ ngày đám người Hại Thiên Thu tiến vào Hư Không Huyễn Cảnh. Hai ngày đầu, vì thời không chênh lệch, lúc tiến vào chẳng may bọn họ bị tách ra. Mỗi người cũng phải tổn hao một phen công sức mới hội hợp lại với nhau.
Hại Thiên Thu tu vi cao nhất, kinh nghiệm lại phong phú, hoàn toàn không gặp vấn đề. Lúc nàng tìm tới Hàn Tuyết Âm, Hàn Tuyết Âm đang bị Băng Xà Linh đóng băng thành tảng băng lớn. Hại Thiên Thu hiếm có thấy Hàn Tuyết Âm chật vật như vậy, được một trận cười đã đời.
Lâm Chí Hàn thì bị truyền tống xuống hồ, bơi đua với đàn Tróc Thịt Ngư, quần áo bị cắn te tua. Phong Hào cũng không thua kém, vừa vào liền rơi ngay tổ Ưng Trọc, phi kiếm chạy trốn suốt hai ngày trời.
Mà thảm nhất phải nói tới Thuấn Giai. Hắn bị truyền tống ngay giữa đàn Ngân Giác. Ngân Giác hình dạng như tê giác, thân một màu xanh lam đậm, sừng tỏa màu ngũ sắc. Đây là loại linh thú sống theo bày, vô cùng hung dữ lại thù dai. Thuấn Giai vừa xuất hiện, liền bị một đàn Ngân Giác đuổi chạy trối chết.
Trên đường rượt đuổi, hắn nghĩ ra cách phi hành. Nào ngờ bay lên trời lại gặp phải Công Điểu, lại tiếp tục bị rượt đuổi chạy không thấy ngày mai.
Cuối cùng, cũng là Hại Thiên Thu ra tay, đem hắn cứu ra. Trong lúc đó, nàng còn tiện tay làm thịt hai con Công Điểu, ba con Ngân Giác bỏ vào trữ vật giới, để ngày sau đem ra nấu.
Hiện giờ cả đám người đang ngồi trong hang động, nổi lửa nướng thịt, nhàn nhã vô cùng. Hại Thiên Thu chui hẳn vào trong trữ vật giới, kéo xác một con Ngân Giác ra. Sau đó nàng nhanh như chớp, rút ra Vệ Bình cùng Lai Thủy, thực hiện màn tróc thịt Ngân Giác có một không hai.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào đứng một bên nhìn con Ngân Giác to bằng ba người trưởng thành, trong chớp mắt biến thành bộ xương, liên tục tán thưởng. Ba tên một bên vỗ tay, một bên phụ giúp đem giấy tới gói thịt để bảo quản.
Hàn Tuyết Âm thì như cũ tu luyện ở một góc, không nhìn tới đám người kia. Nhưng trong thâm tâm nàng là thật tâm đau xót hai thanh bảo kiếm. Rõ ràng thần khí thiên giai mà phải đi chặt thịt, cũng quá bị sỉ nhục đi.
Thuấn Giai cắn một ngụm thịt, quay sang hỏi Hại Thiên Thu: "Tiền bối, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Hại Thiên Thu vừa nhai vừa suy nghĩ, nói: "Thích đi đâu thì đi đó."
Nói vậy cũng như chưa nói. Thuấn Giai lại quay sang đại sư tỷ: "Sư tỷ, chúng ta đi đâu?"
"Nơi nào có nhiều bảo vật thì đi." Hàn Tuyết Âm ưu nhã gặm một miếng thịt nói. Vơ vét càng nhiều, lúc về nội khố của tông môn cũng sẽ khởi sắc được một chút.
Thuấn Giai lắc đầu chịu thua.Cuối cùng hắn đành gửi hy vọng vào hai tên sư đệ.
Phong Hào thấy sư huynh nhìn, quơ trong tay xiêng thịt nói: "Tới nơi có nhiều linh thảo!"
Thuấn Giai giận nổi gân xanh: "Trong đây mênh mông như vậy, ngươi nói thế thì ai biết được nơi nào có nhiều linh thảo!"
Lâm Chí Hàn vội vã vuốt phẳng sư huynh, cười nói: "Đừng nóng đừng nóng, hay là chúng ta xem một chút Hư Không Huyễn Cảnh Cẩm Nang đi. Biết đâu sẽ tìm ra được nơi tiến bước." Nói rồi hắn liền đưa tay vào túi, lục tìm Hư Không Huyễn Cảnh Cẩm Nang.
Mọi người đều đồng loạt nhìn sang hắn. Nhưng thấy Lâm Chí Hàn lúc một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì. Cuối cùng hắn lại xoay đầu, gãi gãi ót, cười nói với mọi người: "Thật ngại quá, hình như bị mất lúc ta thi bơi với cá rồi."
Mọi người đồng loạt cho hắn ánh mắt đầy khinh thường. Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, nói: "Đợi chút, hay để ta gọi Bạch Li ra hỏi thử." Nói rồi nàng liền niệm chú, một đoàn lửa đen lập tức xuất hiện.
Đáng thương Bạch Li, đang chuẩn bị cho ra một phương thuốc mới liền bị triệu hồi. Lúc xuất hiện, hắn một tay đang cầm dược thảo, một tay cầm dùi giã thuốc, mặt mày xám xịt.
Hại Thiên Thu bóc lột cấp dưới thành nghiện, nói: "Bạch Li, ngươi nói một chút xem Hư Không Huyễn Cảnh có những nơi nào nên tới."
Bạch Li có nén cảm xúc muốn gϊếŧ người, cung kính nói: "Trong Hư Không Huyễn Cảnh chia thành nhiều nơi, mỗi nơi sẽ có một độ khó khác nhau. Kỳ trân dị bảo cũng khác nhau, đồng thời cũng có linh thú trấn giữ. Không biết Vương muốn đi nơi như thể nào?"
Bốn người lại đồng loạt nói lên yêu cầu. Bạch Li nghe xong, chỉ thầm phán một câu: "Đám người này thật loạn!"
Tuy giận dỗi là thế, số phận làm công vẫn phải tiếp tục. Bạch Li suy tính một chút, đem ra một cái bản đồ, nói: "Ở đây thuộc hạ có một tấm bản đồ Hư Không Huyễn Cảnh, hồi trước mua ba văn tiền trước cổng vào."
Hắn chỉ vào một ký hiệu ở trên bản đồ, nói: "Đây gọi là vách Thiên Phong, tương truyền rất nhiều dược thảo, do Phong Mộc Điểu linh thú canh giữ. Có lần còn có tu sĩ đến đây, mang về một cây Thanh Phong linh sâm."
"Lợi hại như vậy?!" Phong Hào cảm thán: "Thanh Phong linh sâm là dược thảo có tiền cũng mua không được!"
Hại Thiên Thu giơ tay chặn ngang Phong Hào: "Nói tiếp."
Bạch Li lại tiếp tục chỉ vào một cái ký hiệu hình hang động, nói: "Đây gọi là Kiếm Vọng, bên trong nghe nói chứa đầy bảo khí, pháp khí cùng với một mỏ thiết. Thậm chí bên dưới còn có một dòng nhung nham, độ nóng nung chảy bảo khí tiên giai, vô cùng thích hợp cho luyện binh khí. Cách đó một khoảng không xa, cũng có một tòa thành gọi là Trung Tâm Kiếm Thành. Nơi này có làng đúc kiếm, nổi danh đại lục."
"Trong huyễn cảnh cũng có dân sống nữa sao?" Lâm Chí Hàn khó hiểu hỏi.
"Tất nhiên là có." Bạch Li nói: "Tuy nói huyễn cảnh ba trăm năm mới mở môt lần, nhưng nói đúng hơn là cổng vào chỉ mở ra. Không gian bên trong, tức chỗ chúng ta đang đứng hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Vậy nên có người sinh sống, lập nghiệp ở đây là chuyện bình thường. Thậm chí có một số vị cường giả còn bế quan ở đây, một lần vào là sáu trăm năm!"
Hại Thiên Thu nói: "Y theo ngươi nói, lần này ở trong huyễn cảnh không chỉ có đệ tử kim đan?"
Bạch Li gật đầu nói: "Đúng vậy. Theo như thuộc hạ biết được, muốn vào huyễn cảnh phải có tu vi trên nguyên anh. Nhưng sau đó phải sử dụng thần thức phá trận trước cổng, mới có thể tiến vào. Nhưng nếu trên người có một đồ vật nào đó xuất phát từ huyễn cảnh, liền có thể đi vào mà không cần phá trận."
Hàn Tuyết Âm mò bên hông, lấy ra mộc bài hỏi: "Ý Bạch tiền bối chỉ là thứ này?"
Bạch Li gật đầu nói: "Chính là nó. Loại lệnh bài này được làm từ Thiết Như Mộc, một loại cây gỗ bên trong huyễn cảnh. Không chỉ tạm thời đề cao tu vi người cầm trong lúc tiến vào huyễn cảnh mà còn giống như một phiếu thông hành."
Hại Thiên Thu lấy qua lệnh bài, cảm thán: "Lợi hại vậy sao?"
"Bọn ta tưởng tiền bối biết?" Lâm Chí Hàn nói. Tất cả mọi người cùng nhau gật đầu. Dù gì trong đây Hại Thiên Thu là lớn tuổi nhất mà.
Hại Thiên Thu ngây thơ chớp mắt, nhìn lại bọn họ, lắc lắc đầu: "Ta có được vào bao giờ đâu. Lần thì mở ra lúc ta quá nhỏ, lần thì mở ngay lúc đang chiến tranh."
Phong Hào một tay vỗ vai an ủi Hại Thiên Thu, một tay hướng Bạch Li làm thế mời.
Bạch Li lại chỉ tiếp trên bản đồ: "Còn chỗ này là Lĩnh Sơn, bên dưới có rừng cây, bên trên có núi tuyết. Là lãnh địa tuyệt vời để tìm linh thú ký khế ước hoặc hồn linh thú để ép vào binh khí. Nơi này linh thú cao cấp nhất chính là Băng Tuyết Kỳ Lân, người gặp người sợ."
"Trong các ngươi có ai có linh thú chưa?" Hại Thiên Thu hỏi.
Tất cả đồng loạt lắc đầu. Hại Thiên Thu chống cằm suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy không ổn. Tu sĩ đã qua trúc cơ không thể không có linh thú. Ít nhất cũng phải có một con dùng để phi hành chứ. Quyết định vậy đi, trước chúng ta tới Lĩnh Sơn, cho các ngươi tìm kiếm linh thú trước sau lại quyết định."
"Quyết định vậy đi." Hàn Tuyết Âm cũng gật đầu nói: "Theo như lời tiền bối làm."
Bạch Li hiểu rõ, tiếp tục nói: "Ứng theo địa thế,