Hàn Tuyết Âm, Cố Thu Hà cùng Giang Mi, không suy nghĩ nhiều liền chạy theo dòng người bắt quỷ.
Mà trái ngược với vẻ hối hả bên ngoài, ở một nhà tửu lâu nào đó lại có vẻ thanh nhàn rất nhiều. Thanh nhàn tới mức, tiểu nhị cùng chưởng quầy chỉ muốn đem lỗ tai của mình cắt bỏ.
"Người tình ơi ~ yêu là chớ nên mong, yêu là chết trong lòng…" Hại Thiên Thu một chân đạp trên ghế, tay ôm vò rượu, ê a hát.
"Tình tình tang tang, tang tang tính tình!" Thuấn Giai một tay cầm chén, một tay cầm đũa phối hợp mà gõ. Gõ nhiệt tình tới mức có lẽ ma đói cùng cô hồn dã quỷ muốn tới bu đầy.
Nhiệt tình nhất thì phải kể tới Lâm Chí Hàn, vừa ôm bầu rượu vừa la hét: "Âu ấu ầu ấu, ẳng ẳng!"
Người đi qua đi lại, đôi khi cũng hoài nghi bên trong quán có phải đang nuôi vài con quái thú.
Trương Vô Minh cũng đồng dạng, say bí tỉ ngã ngồi trên đất. Cuối cùng chỉ còn mỗi Phong Hào xem như là tỉnh táo nhất.
Hắn lắc lư gọi tiểu nhị thanh toán tiền rượu, rồi lại lắc lư dùng chuông Trúc Âm gọi đại sư tỷ: "Sư tỷ, bọn họ đều say chết rồi."
Hại Thiên Thu thấy hắn dùng chuông, cũng chân trước chân sau đi qua: "Tiểu nha đầu, mau nhanh leo lên giường cho bổn vương!"
Phong Hào một tay vội vàng đỡ lấy Hại Thiên Thu sắp ngã xấp xuống đất, một tay duy trì chuông Trúc Âm: "Sư tỷ, mau tới giúp đệ kéo bọn họ đi."
Chuông Trúc Âm yên lặng một hồi, cuối cùng truyền ra giọng nói thanh lãnh của Hàn Tuyết Âm: "Trở lại thu thập các ngươi."
Hàn Tuyết Âm nói xong, dứt khoát thả lại chuông Trúc Âm, tùy ý giao động bên hông.
Cố Thanh Nhã thấy nàng truyền âm xong, hỏi: "Bọn họ đang ở đâu?"
"Ở một tửu quán nào đó." Hàn Tuyết Âm vừa nói vừa duy trì khinh công: "Đều say không biết trời trăng, lát nữa cần phải qua đón bọn hắn."
Giang Mi nhìn về phía dòng người đang hướng về, hô: "Bọn họ hình như đang hướng ra ngoại thành."
"Đi thôi, đuổi theo bọn họ xem thử." Cố Thu Hà nói rồi, dưới chân khẽ điểm, như chim én bay lượn phóng đi.
Ba người đi theo đoàn người diệt quỷ ra khỏi thành. Đoàn người vừa ra khỏi thành lập tức chuyển từ khinh công thành ngự kiếm, tốc độ nhanh như chớp bay đi.
Tốc độ của ba người Hàn Tuyết Âm cũng không tính là chậm, thoáng cái liền đuổi kịp những người đi trước nhất.
Càng đi xa, không khí ẩm ướt cũng càng nhiều. Mà phía trước, không biết từ khi nào xuất hiện một mảng sương mù thật lớn.
Mấy tu sĩ đi trước cũng không ngại, một lần bay thẳng vào sương mù. Hàn Tuyết Âm nhìn thấy bọn họ bay thẳng vào, phi kiếm thoáng dừng, do dự có nên theo bọn họ hay không.
Cố Thu Hà cùng Giang Mi thì không như nàng, một phát bay theo đám người. Nhưng rất nhanh, Hàn Tuyết Âm lại thấy bọn họ chạy ngược trở về.
Một tu sĩ bay đầu quơ tay múa chân, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Đợi hắn tới gần, đám người đi sau mới nghe rõ hắn gào thét: "Mau chạy aaaaaaaa!!!!!" Hắn gào thét, dưới chân phi kiếm cũng càng mau.
Không lâu sau, Hàn Tuyết Âm cũng thấy Cố Thu Hà lôi kéo Giang Mi chạy ngược ra. Rồi sau đó… là một con yêu thú khổng lồ xé tan sương mù mà xuất hiện.
Cả đám người nhìn thấy yêu thú, mặt không còn giọt máu mà hô hào chạy mau.
"Là Đại Thiên Lang! Chạy mau!"
"A má nó! Sao lại có Đại Thiên Lang!"
"Má ơi, ta còn muốn sống!"
Đội ngũ lúc đến hùng hổ, lúc về hoảng loạn. Trong lòng từ nhiệt huyết nháy mắt thành cọng cỏ héo.
Một đoàn người cứ như vậy bị đuổi chạy tán loạn, mãi cho tới khi trở lại trong kết giới của Kiếm Thành.
Hàn Tuyết Âm phong độ bước xuống phi kiếm, còn tiện tay đỡ lấy Cố Thu Hà đang chật vật trên đất: "Không sao chứ?"
Cố Thu Hà vẫy vẫy tay: "Không sao không sao."
Giang Mi thì có chút thê thảm hơn, đầu tóc rối bời: "Chỉ xém xíu nữa vào bụng sói thôi. Lại nói từ đâu bọn họ chọc phải Đại Thiên Lang vậy?" Vừa nói nàng vừa phồng má: "Hại bổn tiểu thư chật vật như thế này."
Cố Thu Hà thay nàng phủi phủi bụi trên vạt áo, ôn nhu nói: "Thôi được rồi, chuyện này chúng ta không thể tùy tiện phỏng đoán, trước đi tìm sư huynh của ngươi đi đã."
Hàn Tuyết Âm cũng cảm thấy việc này có chỗ không đúng, cần phải bàn bạc kỹ lại. Nàng đem chuông Trúc Âm bên hông lên, khẽ truyền vào linh lực. Chuông nhỏ rung lên hai cái, sau đó Hàn Tuyết Âm liền biết rõ phương hướng, dẫn đầu đi trước.
--------------
Tuy biết rằng cảnh tượng không thể nào tốt. Nhưng ba người Hàn Tuyết Âm càng không ngờ tới thảm trạng mất mặt bậc này.
Chưởng quầy lấp ló một bên, nhìn hai vị băng sương nữ nhân run run. Còn Giang Mi thì ôm bụng trộm cười, vui sướng khi người gặp họa.
Tiểu nhị một bên đổ mồ hôi lạnh nói: "Có phải… có phải cô nương tìm là mấy vị này?"
Cố Thu Hà cười như không cười, nhìn từng cái xác chết lăn lóc trên sàn, nghiến răng nói: "Đúng vậy, thật làm phiền tiểu nhị ca."
Tiểu nhị như gặp phải quỷ giữa ban ngày, vội xua tay nói: "Không phiền, không phiền." A má ơi, cứu con!
Hàn Tuyết Âm đỡ trán lắc đầu, thuận tiện lấy từ trong trữ vật giới ra vài cái thẻ phạt, lặng yên nhét vào tay áo từng người bọn Thuấn Giai. Sau đó nàng một tay nắm cổ Thuấn Giai, một tay nắm cổ Hại Thiên Thu kéo đi ra ngoài.
Cố Thu Hà cũng đồng dạng, một tay kéo Trương Vô Minh, một tay kéo Phong Hào. Còn lại Giang Mi một mình lê lết kéo theo Lâm Chí Hàn.
Sáng hôm sau, Hại Thiên Thu mở mắt ra đã là lúc mặt trời lên cao. Nàng duỗi người một cái, nhìn xung quanh.
Phòng ốc sạch sẽ, gọn gàng. Tuy không tính là trang trí tinh xảo hoa quý, nhưng cũng coi như là có chút khí khái. Hại Thiên Thu trong lòng đoán có lẽ đây là phòng khách điếm Hàn Tuyết Âm mới thuê.
Tại sao nàng có thể khẳng định như vậy? Tất nhiên là vì nàng có thể ngửi thấy mùi của Hàn Tuyết Âm vương vấn trong không khí. Hại Thiên Thu vừa nghĩ vừa hít sâu một hơi, vẻ mặt thật là thỏa mãn.
Lại tốn một khoảng thời gian để nàng tự thu thập bản thân, lúc này nàng mới bắt đầu ra cửa. Hại Thiên Thu tinh thần phấn chấn, vừa mở cửa ra liền gặp một tràn cảnh tượng thảm khốc.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, Phong Hào quỳ gối giữa sân, tay bưng lu nước giơ cao. Hại Thiên Thu nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn, lập tức hỏi: "Các ngươi làm gì vậy?"
Ba tên kia trăm miệng một lời: "Bị đại sư tỷ phạt."
"A ha ha ha ha…" Hại Thiên Thu suиɠ sướиɠ khi người gặp họa, vỗ vai Thuấn Giai: "Thật tội nghiệp… ha ha… lần này là bị tội gì?"
"Người biết còn cố hỏi." Thuấn Giai nhích người ra khỏi ma trảo của nàng, nói: "Uống rượu quá chén, bại hoại sư môn tác phong."
Lâm Chí Hàn khó khăn đi bằng đầu gối tới gần Hại Thiên Thu, vẻ mặt nhăn nhó nói: "Đều cùng uống rượu, tại sao bọn ta bị phạt mà người không bị gì? Thật bất công."
Hại Thiên Thu vẻ mặt đầy đắc ý. Tất nhiên là không sao rồi, bởi vì nàng vừa là trưởng bối, vừa là thê tử sắp cưới của Hàn Tuyết Âm mà!
Nhưng tính đi tính lại, bỏ rơi bằng hữu nhiều cũng không phải tốt lắm. Nghĩ rồi nàng cười tự đắc nói: "Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi. Ta nói giúp các ngươi miễng phạt, các ngươi mua đồ ăn ngon hiếu kính ta. Thế nào?"
Ba tên kia lập tức gật đầu lia lịa. Lâm Chí Hàn thậm chí còn bảo đảm: "Ta nhất định tặng tiền bối thêm vài lọ dưỡng da!"
Hại Thiên Thu vô cùng hài lòng gật đầu, vỗ vai Lâm Chí Hàn: "Cứ để cho ta. Vừa nhắc đại sư tỷ của các ngươi liền tới." Nàng vừa nói vừa yểu điệu xoay người ra đằng sau: "Hàn…. A a a a!"
Hàn Tuyết Âm một chân bước qua khỏi ngạch cửa, vẻ mặt băng sương ám trầm. Trên tay Băng Sương kiếm không ngừng tỏa ra hàn khí bức người. Trên má phải còn có một vệt máu đỏ, đến cả tạp đề đằng trước cũng lấm tấm vết máu, nhìn qua phá lệ dọa người.
Hại Thiên Thu cùng ba tên kia bị cảnh tượng này dọa không hề nhẹ. Lại nhìn tới vẻ mặt đằng đằng sát khí của Hàn Tuyết Âm, Hại Thiên Thu liền "phịch" một cái quỳ xuống đất, sóng lưng thẳng tắp, hai tay giơ cao.
Thuấn Giai trợn tròn mắt nhìn Hại Thiên Thu, dùng ánh mắt giao tiếp với nàng: "Người quỳ xuống làm gì? Không phải nói sẽ giúp bọn ta sao?"
Hại Thiên Thu vẻ mặt tái mét, quăng lại cho hắn ánh mắt bất đắc dĩ: "Chân ta tự nhiên run. Cũng không phải là ta không muốn giúp mà!"
"A a a! Đại sư tỷ tới!" Lâm Chí Hàn bộ dạng run run, trong lòng đau khổ la hét.
"Ta còn chưa muốn chết!" Phong Hào