Thiên Địa Vãn Hồi

người ta nói đời thật khổ


trước sau

Bên kia ba người Hại Thiên Thu cực lực đối phó với yêu quái. Bên này nhóm người Hàn Tuyết Âm lại một lần nữa tìm hiểu xung quanh.

Hàn Tuyết Âm đi như bay trên mái nhà, nhìn xuống đường phố tấp nập. Nàng nhìn một nhóm tu sĩ đang đi từ đầu phố tới. 

Nhóm tu sĩ vẻ mặt vô cùng trầm trọng, giống như đã có đại sự xảy ra. Mà nhóm tu sĩ này đi một hồi, cũng hội họp với một nhóm khác. 

Hàn Tuyết Âm nhìn màu áo của bọn họ khác biệt, khẳng định hai nhóm này không phải đồng môn. Nàng nghi hoặc phi thân xuống, tùy tiện hỏi một đại hán bán cũi bên đường: "Xin hỏi trong thành vừa xảy ra chuyện gì sao? Ta thấy hai nhóm tu sĩ kia có vẻ rất trầm trọng."

Đại hán thảy một thanh củi vào trong giỏ, phủi tay nói: "Còn chuyện gì nữa? Lại có người mất tích chứ có gì đâu." Nói rồi hắn lập tức xua tay nói: "Cô nương cũng mau tìm chỗ nấp đi, bọn họ nhìn là biết lại chuẩn bị tiến vùng sương mù. Ai, ta nói từ khi tu sĩ tới đây, cái thành này chẳng có ngày nào bình yên." 

Hàn Tuyết Âm cau mày, đúng lúc này chuông Trúc Âm bên hông liền run lên. Giọng của Lâm Chí Hàn lập tức truyền tới: "Đại sư tỷ! Không phải chỉ có mình tiền bối mất tích."

Lâm Chí Hàn vắt chân lên cổ chạy, gấp tới độ xém nữa vấp té, thở hổn hển nói: "Ngoài nàng còn có nhiều người khác, cũng đều đột nhiên mất tích. Tổng cộng khoảng hai mươi người."

Thuấn Giai cũng xen miệng nói: "Các tu sĩ khác đang hội hợp với nhau tại cổng thành đông, nghe nói bọn họ chuẩn bị kéo quân tiến vùng sương mù cứu người."

"Đã biết." Hàn Tuyết Âm nói: "Chúng ta gặp nhau ở cổng thành." Nói rồi nàng móc từ trong tay áo ra một con hạc giấy, truyền tin cho nhóm Trương Vô Minh. Làm xong hết thảy, nàng cũng dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới của thành.

Hàn Tuyết Âm tới nơi, nhóm Trương Vô Minh đã tới rồi. Nàng vừa đáp xuống, Thuấn Giai lập tức bước lên đón: "Sư tỷ, chúng ta cùng đi với bọn họ?"

Hàn Tuyết Âm gật đầu, nói: "Chúng ta không biết rõ trong sương mù có gì. Đi cùng với bọn họ vẫn an toàn hơn."

Trương Vô Minh cũng đồng ý với Hàn Tuyết Âm. Tuy nói bọn hắn đều là những người giỏi nhất ở Mộc Quốc, nhưng ở đây bất quá chỉ như con kiến thôi. Lại thêm vào những chuyện xảy ra trước đó, muốn hắn không đề phòng là chuyện không thể nào.

Đang lúc bọn họ nói chuyện, đám người phía trước cũng bắt đầu lục tục phi hành. Trương Vô Minh thấy vậy, cũng bước lên phi kiếm: "Đi thôi, nhớ rõ bám sát nhau."

Cứ như vậy, bên ngoài kết giới của Kiếm Thành bắt đầu xuất hiện từng tốp người phi kiếm trên không. Bọn họ khí thế dào dạt tiến vào vùng sương mù. 

Chẳng bao lâu, đội quân nhỏ liền thấy được một mảnh rừng bị bao phủ trong sương trắng. Sương trắng hòa cùng trời chiều khiến cho không khí lại thêm phần âm trầm. Có thể nói là âm trầm tới đáng sợ.

Mấy người Hàn Tuyết Âm theo đám người tiến sát tới bìa rừng. Mắt thấy phi hành trong điều kiện tầm nhìn hạn chế, bọn họ cũng quyết định chuyển sang đi bộ.

Cố Thu Hà được Trương Vô Minh đỡ xuống phi kiếm, nhịn không được cảm thán: "Tuy đã thấy một lần, nhưng nhìn lại vẫn thấy thật khó hiểu nha."

Trương Vô Minh thay nàng phủi phủi vạt áo, làm tròn chức danh phu quân của năm nói: "Chính vì như thế này mới càng nguy hiểm. Cuối cùng chúng ta vẫn không biết được sẽ có thứ gì trong đó."

Hàn Tuyết Âm móc từ trong trữ vật giới ra một sấp bùa. Nhìn từng tờ phù thấm chu sa, tâm nàng không khỏi sinh ra một tia nhung nhớ. Đây là đống dịch chuyển phù Hại Thiên Thu vẽ cho đám các nàng.

Khẽ vuốt ve từng nét bút trên tờ bùa, Hàn Tuyết Âm đem bùa phát cho mỗi người: "Dịch chuyển phù, mỗi người giữ hai lá đi. Gặp chuyện nguy cấp không cần cứng đối cứng. Tìm cách giữ mạng là quan trọng."

Ba chú gà con nhận đồ nghề, liên tục hướng Hàn gà mẹ gật đầu. Trong khi đó ba người Trương Vô Minh tiếp nhận phù chú lại một phen kinh hãi.

Hắn vội đem bùa đưa lại cho Hàn Tuyết Âm: "Hàn cô nương… cái này cũng quá quý rồi! Vẫn là bên phía cô nương giữ lấy đi."

Cố Thu Hà cùng Giang Mi cũng đồng dạng nhận ra chất lượng bùa chú đều là tiên giai. Dù cho có tiền cũng không mua được!

Hàn Tuyết Âm đối với ba người khách khí, tỏ vẻ không sao cả nói: "Đây là đồ phòng thân, mọi người cứ giữ lấy đi."

Phong Hào cũng khách khí nói thêm vào: "Nhóm Trương huynh là vì bọn ta mới phải tham gia việc này. Chút thứ nhỏ nhặt này không đáng kể. Chưa kể loại bùa chú này bọn ta còn rất nhiều."

Để phối hợp với lời hắn nói, Hàn Tuyết Âm có cầm một xấp mấy chục tờ dịch chuyển phù quơ quơ. Dù sao các nàng không có tiền, nhưng có một nhà cung cấp bùa miễn phí!

-------------------

Hại Thiên Thu hắt xì một cái, hô: "Hướng đông hai tấc, đâm từ dưới lên!" Nói xong nàng lại đánh một cái hắt xì.

Tô Trần Lâm y như lời, một bên làm theo, một bên quay đầu sang hỏi: "Cô nương không sao chứ?"

Hại Thiên Thu gãi gãi mũi, nói: "Vẫn ổn, chỉ không biết gia hỏa nào lại nhắc tới ta."

Dương Thời Minh lại đốt thêm một tờ Liệt Hỏa Phù, nói: "Trời càng ngày càng tối, ai có cao kiến gì không?”

Hại Thiên Thu nhìn một chút xung quanh, quả thật đã tối đen như mực. Mà Liệt Hỏa Phù nãy giờ bọn họ dùng để thắp sáng, cũng đang gần hết. Nàng lui về phía sau, đang tính mở miệng. Nào ngờ dưới chân cảm giác hụt một cái, khó khăn lắm mới có thể lấy lại thăng bằng.

Nhìn xuống dưới chân, Hại Thiên Thu chỉ thấy đất đá dưới chân nàng như đang lăn xuống một khe hở nào đó. Hại Thiên Thu bình tĩnh vô cùng, quay sang nói: “Có một tin vui và một tin buồn, các ngươi muốn nghe tin nào trước?”

Trần Tô Lâm cùng Dương Thời Minh đồng thời lùi về, ba người áp sát nhau, mỗi người chăm chú để ý xung quanh. Trần Tô Lâm lòng nóng như lửa đốt, mở miệng trước: “Giờ phút nào rồi còn muốn chơi trò úp mở? Tin buồn trước!”

“Chúng ta chỉ còn ba tờ Liệt Hỏa Phù.” Hại Thiên Thu ra vẻ ngây thơ nói, vừa nói vừa đem thêm một tờ nhét vào lòng bàn tay Dương Thời Minh .

Dương Thời Minh đem tờ phù đốt, cắn chặt răng nói: “Vậy tin vui!”

Hại Thiên Thu nhìn đằng sau một chút, lại nói: “Không thể tiếp tục lui nữa, phía sau hình như là vực sâu.”

“Đây rõ ràng là hai tin buồn mà!” Trần Tô Lâm gân xanh bạo khởi, hét: “Lấy đâu ra tin vui!”

Hại Thiên Thu lấy tay xoa xoa hai lỗ tai tội nghiệp của bản thân, vô tội nói: “Thì ông bà cũng thường nói, chết sớm cũng là một loại giải thoát mà.”

“Giải thoát cái đầu ngươi!” Trần Tô Lâm hoàn toàn mất bình tĩnh, chỉ kém nhảy lên đem Hại Thiên Thu băm nát: “Bổn đại gia còn chưa có thành tựu, chưa cưới tức phụ, làm sao có thể chết được!”

“Cẩn thận!” Dương Thời Minh nói dứt câu, lập tức tiến lên chắn trước mặt hai người.

Yêu quái dùng đầu húc mạnh về phía ba người Hại Thiên Thu. Cũng may nhờ có Dương Thời Minh cùng kiếm của hắn chắn lại. Nhưng sau đó ba người bọn họ liền bị đẩy văng xuống vực.

Trần Tô Lâm chỉ cảm thấy bản thân bị nện một đòn, sau đó liền cảm giác được bản thân đang rơi tự do. Hắn ôm kiếm thét dài: “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Hắn còn quá trẻ để chết!

Dương Thời Minh thì có cốt khí hơn một chút. Hắn không là không hét, chỉ im lặng rơi lệ.

-------------------------------------

Đoàn người Hàn Tuyết Âm tiến vào vùng sương mù không bao lâu, bọn họ cũng dần dần bị tách ra. Một đoàn gần một trăm người, hiện tại chỉ còn những nhóm nhỏ lang thang. Nhưng cũng may, mấy người Hàn Tuyết Âm vẫn chưa lạc nhau, chỉ là không thể tìm thấy đoàn người lúc nãy thôi.

Lâm Chí Hàn nhìn hai bên dãy núi cao chót vót, lại nhìn mặt đá lởm chởm góc cạnh, không khỏi đánh cái rùng mình: “Nơi này âm khí cũng không khỏi quá nặng đi.”

Thuấn Giai giữ lửa đi đầu, nói: “Mọi người cẩn thận đi sát nhau, trời càng ngày càng tối rồi.”

Trương Vô Minh khẽ nhút nhít cái

tay một cái, quay đầu nghi hoặc nói: “Suỵt… mọi người có nghe thấy tiếng người loáng thoáng không?”

Mọi người nghe vậy cũng yên tĩnh lắng nghe một hồi. Lâm Chí Hàn vẻ mặt khinh thường nói: “Nãy giờ chúng ta nói chuyện không phải là tiếng người thì là gì?” Nói rồi hắn còn đánh vai Trương Vô Minh một cái bốp: “Được rồi, huynh cũng đừng có nghi thần nghi quỷ nữa.”

Trương Vô Minh gãi đầu, nói: “Rõ ràng ta nghe thấy mà.”

Giang Mi cũng hiếm khi đứng chung chiến tuyến với Lâm Chí Hàn, kéo Trương Vô Minh đi tiếp: “Nơi này oan khí nhiều, sư huynh nghe lầm cũng phải thôi. Mau đi thôi, ta không muốn đứng đây nữa đâu!”

Nhưng vừa đi được mấy bước, Hàn Tuyết Âm lập tức đứng khựng lại: “Hình như có tiếng người thật!”

Giang Mi, Lâm Chí Hàn cũng đồng thời đứng lại. Giang Mi bày ra bộ dạng đại tiểu thư khó chiều, nhưng trong giọng nói không tránh khỏi có chút run rẩy: “Hàn tỷ tỷ, tỷ đừng có hù dọa mọi người nữa mà!”

“Aaaaaaaaaaaaa!”

Giang Mi cũng: “Aaaaaaaaaaa!”

Lâm Chí Hàn cũng y chang: “Aaaaaaaaaaaaaaa!”

Hai người ôm nhau run bần bật cùng la, la hùa theo tiếng la cũng không biết từ đâu vang tới. Sau đó lại một trận tiếng “ầm ầm”, bụi đất bay tứ tung.

Đợi cho bụi đất tan đi, hai kẻ kia cũng vẫn còn la. Thuấn Giai lấy tay quạt quạt bụi, một tay xoa xoa lỗ tai đã mệt mỏi với tiếng thét dài của Lâm Chí Hàn cùng Giang Mi. Hắn nhịn không được, liền dùng tay đánh cả hai người: “Hét cái gì mà hét! Các ngươi còn có phải là người tu tiên hay không?! Mệt chết lỗ tai của ta!”

“Ai da!” Giang Mi bị ăn đau, phẫn nộ trần lại hắn: “Ngươi… cái tên vũ phu này sao dám đánh lên đầu của ta!”

Lâm Chí Hàn thì chỉ có ủy khuất ôm đầu, nước mắt rưng rưng.

Phong Hào nhìn bộ dáng của hẳn, không khỏi nhớ tơi Hại Thiên Thu khi bị Hàn Tuyết Âm đánh. Càng nhìn càng ngứa mắt, thế là Phong Hào cũng giơ thêm một chân, đạp vào mông của Lâm Chí Hàn.

Lâm Chí Hàn bị thêm một cước này, mặt liền mỹ mãn tiếp xúc thân mật với mặt đất. Giang Mi thấy thế, lập tức cười to mấy tiếng.

Cố Thu Hà bịt mũi miệng, nói: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao.” Hàn Tuyết Âm lên tiếng, đồng thời đốt lên một tờ Liệt Hỏa Phù để thắp sáng. 

Đợi cho ánh sáng lan tỏa, lúc này mọi người mới thấy rõ vật vừa rơi xuống. Trương Vô Minh tròn con mắt hô: “Hại cô nương!”

Ba người Hại Thiên Thu cùng nhau rơi tự do. Cho dù nàng đã dùng phù chú lập kết giới, giảm bớt trọng lực khi rơi xuống. Nhưng kết quả vẫn không tránh khỏi một trận choáng váng.

Dương Thời Minh có thương tích trong người, cũng không khá khẩm hơn là bao. Lại nhìn xem Trần Tô Lâm, đơn giản là đã bị dọa sùi bọt mép bất tỉnh.

"Hàn Tuyết Âm?" Hại Thiên Thu định thần, nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, lại nhìn tới Hàn Tuyết Âm đang đứng ở một bên. Cõi lòng trong nháy mắt như được bôi mật, Hại Thiên Thu một bộ dạng thỏ nhỏ bị dọa sợ hãi, xách dép mà hướng Hàn Tuyết Âm chạy tới: “Tiểu nha đầu~”

Lo lắng, bất an, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang trong lòng Hàn Tuyết Âm trong nháy mắt bị quét sạch sẽ. Mắt thấy người sắp tới, có xu hướng muốn dính vào bản thân, Hàn Tuyết Âm lập tức lách người, lạnh lùng né sang một bên.

Tội nghiệp Hại Thiên Thu, một lần ôm hụt liền hun luôn đất mẹ vĩ đại. Hàn Tuyết Âm bộ dạng lạnh lùng như cũ, chỉ thiếu câu mỗi câu nói: “Ta không quen người này.”

Hại Thiên Thu thật sự là bị hành động của nàng tổn thương tâm hồn nhỏ bé. Hai mắt của nàng gắt gao mà trừng Hàn Tuyết Âm. Tại sao trên đời lại có một người thiếu đầu óc lãng mạn như ngươi vậy chứ?!

Hàn Tuyết Âm trực tiếp bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Hại Thiên Thu, tiến lên xem xét hai người còn lại: “Thời Minh ca, sao huynh cũng ở đây?”

Dương Thời Minh thấy Hàn Tuyết Âm, nở nụ cười trìu mến, phất tay: “Nói ra thì dài lắm.” Vừa nói hắn vừa chống tay đứng dậy.

Hàn Tuyết Âm cũng xuất phát từ tình nghĩa thơ ấu, vươn tay đỡ hắn dậy. Đối với nàng đây không phải là việc lớn, nhưng vào trong mắt ai kia lại là một màn bắn tia tình tố.

Hại Thiên Thu trợn tròn mắt nhìn hai người, uất ức tăng càng ngày càng cao. Thậm chí có xu hướng như muốn bốc hỏa. Chỉ tội hai cục đá ven đường, bị nàng cầm lấy xả giận, trong chớp mắt biến thành bột phấn.

Cố Thu Hà là người từng trải, lại là nữ nhân, vậy nên vô cùng tinh tế nhận ra điều không đúng. Nhìn Hại Thiên Thu một bên nghiền đá, lại nhìn hai người bên kia triển lãm tình huynh muội, nàng không khỏi kéo lại Thuấn Giai. Cố Thu Hà thì thầm vào tai hắn, tay phối hợp dùng linh lực biến ra hai đóa hoa, lại đem hai đóa bện lại với nhau: “Hai nàng… như này… lại như này… phải không?” 

Thuấn Giai nhìn hai bó hoa chung một chỗ, hoa hoa tương đối, giao triền dây dưa. Hắn thành thật gật đầu đáp: “Chính là như vậy.”

“Hiểu rõ hiểu rõ.” Cố Thu Hà vẻ mặt quả nhiên là như vậy.

Bên kia Hàn Tuyết Âm lại giúp Dương Thời Minh phủi phủi bụi đất trên áo, không nhanh không chậm nói: “Huynh bị thương.”

Một màn này rơi vào mắt Hại Thiên Thu, càng như Liệt Hỏa Phù ném vào mấy trăm thùng dầu. Nàng muốn gϊếŧ người!

Thuấn Giai cùng Cố Thu Hà thì lại dùng vẻ mặt nhìn thấu nhân sinh nhìn ba người: “Tới rồi, tới rồi. Chuyện tình ngang trái đây mà.”

Để lại cho Trương Vô Minh đứng một bên mờ mịt, gãi đầu nghi hoặc: “Các người đây là đang nói gì?”

“A Âm là gì ở đây?” Trương Vô Minh sửa sang lại một chút vạt áo, hỏi.

Hàn Tuyết Âm đáp: “Bọn ta tới tìm nàng.” Vừa nói nàng vừa hất hất cằm về phía Hại Thiên Thu: “Lúc tiến vào còn nhiều người khác nữa, đều là để tìm người bị mất tích. Nhưng sau đó đều bị tách thành từng nhóm nhỏ.”

Dương Thời Minh gật đầu, nói: “Bọn ta cũng không hiểu làm sao lại xuất hiện ở đây. Giống như là ngủ một giấc, tỉnh lại đã ở nơi này.”

Hàn Tuyết Âm trầm ngâm một lúc, nói: “Chuyện này tạm gác lại, chúng ta tìm cách rời khỏi đây đã.”

Nàng vừa dứt lời, Hại Thiên Thu lại lập tức lên tiếng: “Nó lại tới!”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện