Hại Thiên Thu theo sau ma nữ, nhìn tới xác giao long bị chặt ra thành từng tảng bự. Lại nhìn biến hóa trên người ma nữ A Tuyền, nàng có thể chắc tới chín phần A Tuyền đã uống máu của Thanh Lam.
Từ trước tới nay, nhân tộc, bất tử tộc đại kỵ nhất chính là hấp thụ máu của yêu tộc. Lý do chính là máu của yêu tộc cấp cao, có thể gây ra biến chứng. Dù cho quả thật sau khi uống, sẽ nhận được một lực lượng cường đại. Nhưng kết cục sẽ hỏa yêu, tự bạo mà chết. Còn thực tế, thì cứ nhìn bộ dạng của A Tuyền đi sẽ rõ.
Hại Thiên Thu dựa vào những manh mối từ trước tới giờ, thử nói: "Nếu đúng theo lời Thanh Dạ Vũ kể, vậy là lúc ngươi phát hiện Thanh Lam, nàng đã bị ba người kia gϊếŧ chết. Trong lúc phẫn nộ, ngươi uống máu của nàng, thành công yêu hóa. Sau đó cũng bị ba người kia sát hại. Ta nói có đúng không?"
A Tuyền không trả lời nàng, chỉ im lặng đứng đó.
Hại Thiên Thu lại nói tiếp: "Sau đó phần hồn của ngươi vẫn luôn quanh quẩn trong rừng. Tới lúc ta bị Thanh Dạ Vũ dịch chuyển vào đó, ngươi cũng thuận thế bám theo ta trở về." Dừng một chút, nàng lại nói: "Ta thấy trên người ngươi lệ khí rất nặng, mục đích không chỉ có tìm kiếm trứng giao nhân?"
A Tuyền vẫn như cũ không mở lời. Nhưng lần này nàng lại từ từ giơ lên tay phải đã biến thành yêu trảo. Nàng giơ ra một ngón tay, chỉ về phía Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu ngạc nhiên, tự chỉ bản thân mình. Xong nàng lại giống như phản xạ có điều kiện, nhìn ra phía sau. Sau đó nàng liền cả kinh hô to: "Hàn Tuyết Âm!"
Hàn Tuyết Âm vẻ mặt vô hồn, hai mắt trống rỗng, khóe miệng không ngừng trào ra máu đỏ tươi, thấm ướt cả bạch y. Mà chế trụ nàng là một cái bóng đen không thể thấy rõ hình dáng. Chỉ có thể thấy hình dạng hắn hơi cao hơn Hàn Tuyết Âm một chút, một tay bóp cổ Hàn Tuyết Âm, một bàn tay khác từ từ xỏ xuyên lồng ngực của nàng. Khóe miệng thậm chí còn treo nụ cười, lộ ra cái miệng đỏ lồm.
Hại Thiên Thu nhìn tới cảnh này, trong phút chốc như muốn điên rồi. Nàng gân xanh bạo khởi, dùng hết sức bình binh phi thân qua, ý muốn đoạt lại Hàn Tuyết Âm. Nhưng đáng tiếc, nàng giãy giụa như thế nào thân thể cũng không nghe theo sai khiến. Hại Thiên Thu gào lên: "Buông nàng ra! Súc sinh!"
Mà theo thời gian nàng vùng vẫy, máu của Hàn Tuyết Âm càng chảy ra mãnh liệt. Nháy mắt máu đã đem mặt nước dưới chân các nàng cũng nhuộm đỏ. Hại Thiên Thu nhìn máu đỏ lan tới chân, tròng mắt vô ý thấm ra lệ, hoảng loạn hô: "Tiểu nha đầu, nhìn ta. Ta xin ngươi! Làm ơn thả nàng... ục... ục..."
Không đợi Hại Thiên Thu nói hết câu, máu đỏ đã từ dưới chân nàng dâng lên tới đầu gối. Sau đó tới bụng, tới ngực, rồi cuối cùng hoàn toàn nhấn chìm nàng.
Hại Thiên Thu trôi nổi giữa dòng nước không biết bao lâu. Từ tiếng nước lục bục, tới khi xung quanh chỉ còn lại một mảnh an tĩnh. Sau đó là từng tiếng hét to dần truyền tới trong tai của nàng.
"Gϊếŧ! Gϊếŧ chết bọn hắn!"
"Toàn quân nghe lệnh, không bỏ sót một ai!"
"Aaaaa! Chết đi thứ quái vật!"
Hại Thiên Thu đột ngột mở bừng mắt. Ánh vào mắt nàng là một mảnh tinh phong huyết vũ. Hàn Tuyết Âm đã sớm không thấy bóng dáng. Thay vào đó là trăm dặm chiến trận, kẻ la hét, người tử trận, máu chảy thấm cát vàng.
Nàng ngây ngốc trong một lúc, có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Chết đi a!" Một tên lính đột ngột hướng Hại Thiên Thu lao tới.
Hại Thiên Thu nhanh chóng né một cái, xoay người đạp hắn ngã lăn trên đất: "Hàn Tuyết Âm!" Vừa cất tiếng, Hại Thiên Thu liền phát giác có chút không đúng. Giọng của nàng... sao lại non nớt như vậy?
Vội vã nhìn xuống hai lòng bàn tay, Hại Thiên Thu hoàn toàn kinh ngạc. Nàng chính là bị teo nhỏ, trở thành một đứa trẻ chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi. Đồng thời nàng có thể cảm nhận được đan điền không ngừng rung lên, giống như muốn bùng nổ. Giống như... muốn gϊếŧ hết tất cả những người ở đây!
------------------------
"Chuyện cũ nói, một ngày quả thật không đủ." Dương Thời Minh cười nói.
"Xác thực như vậy." Hàn Tuyết Âm cũng theo sau gật đầu nói. Xong nàng lại quay sang bọn Thuấn Giai, hỏi: "Hại tiền bối vẫn chưa về?"
Thuấn Giai đang ngốn một mồm thịt cứng đơ. Lâm Chí Hàn cùng Giang Mi đang đấu đũa cũng dừng lại. Phong Hào đang điên cuồng đọc sách cũng ngẩng đầu lên. Đối mặt Hàn Tuyết Âm, bọn hắn cũng cứng họng. Nãy giờ có ai để ý đâu!
Hàn Tuyết Âm nhìn đám người, lắc đầu thở dài. Hỏi bọn họ chi bằng đi hỏi hòn đá. Nàng lại quay sang cặp phu thê Trương Vô Minh.
Cố Thu Hà nhéo nhéo má Thanh Dạ Vũ, cười như dì hai hàng xóm: "A~ dễ thương quá đi mất! Vô Minh, Vô Minh, sau này chúng ta cũng sinh một đứa như thế này đi. Dễ thương chết ta rồi!"
Trương Vô Minh gắp đồ ăn, đưa tới miệng nàng: "Nương tử, mở miệng a~ Hài tử của chúng ta, khẳng định chỉ có đẹp hơn."
Hàn Tuyết Âm trong nháy mắt cảm giác như hai tròng mắt bị chọc mù. Nhóm người này thật đáng quan ngại.
Dương Thời Minh thấy thế, vội an ủi nàng: "A Âm đừng quá lo, bọn họ trong nhất thời thư giãn thôi mà. Với lại, vừa nhắc người không phải người về tới rồi sao?" Vừa nói hắn vừa chỉ phía ngoài cửa khách điếm.
Hàn Tuyết Âm chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc ngược sáng mà tới. Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, nhưng lại mang cho nàng cảm giác có chỗ không đúng.
Mọi người còn lại cũng để ý tới Hại Thiên Thu ở cửa khách điếm. Thuấn Giai đứng lên hướng nàng vẫy tay: "Tiền bối, ở bên này! Mau tới ăn đi! Ăn xong chúng ta còn việc phải làm..."
"Phập!" Một tiếng, Thuấn Giai lập tức im miệng. Toàn trường lạnh ngắt như tờ, im ắng tới nỗi, một cây kim rơi xuống đất, một tiếng thở mạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thuấn Giai khẽ đưa tay vuốt má trái đau xót, chỉ thấy trên tay có vệt máu đỏ. Hắn vẻ mặt mờ mịt nhìn Hại Thiên Thu, lại nhìn một thanh kiếm khí cắm vào xà nhà phía sau, lòng khóc không ra nước mắt. Sao tự nhiên tiền bối lại đánh ta. Ta làm gì sai a hu hu!
Mà trong lúc đó, Hàn Tuyết Âm cũng tinh tế nhận ra chỗ không đúng. Nàng chăm chú nhìn mái tóc vàng rực rỡ, Hại Thiên Thu cư nhiên đã giải một phần phong ấn!
Hại Thiên Thu không nói một lời, tay phải khẽ xoay. Hai dòng linh khí xoay tròn, tạo thành hai thanh trường kiếm, bắn về phía đám người.
Dương Thời Minh lập tức rút kiếm, đón đầu đỡ chiêu.
"Keng keng keng!" Tiếng binh khí va chạm, phát ra từng trận tiếng vang làm bừng tỉnh mọi người. Hàn Tuyết Âm vội vã đè xuống nghi hoặc, trấn định rút kiếm, đồng thời ra hiệu: "Tất cả rút kiếm!"
Lâm Chí Hàn rút ra trường thương, do dự hướng về phía nàng nói: "Đại sư tỷ, như vậy có chút không tốt."
Hàn Tuyết Âm cũng không rảnh giải thích cho hắn, vội vã xong lên, chỉ để lại câu: "Chúng ta không phải đối thủ của nàng."
Đúng như Hàn Tuyết Âm nói, không sợ Hại Thiên Thu chỉ giải một phần phong ấn, bọn họ cũng xa không phải đối thủ của nàng.
Cái lợi hại của Hại Thiên Thu không chỉ ở tu vi, mà còn ở kinh nghiệm. Nàng là một người đã từng sống trong những năm tăm tối nhất của đại lục, nói về thiện chiến, chắc chắn khó ai có thể vượt qua Hại Thiên Thu.
Đối với người khác, vũ khí là vật bất ly thân. Nhưng với Hại Thiên Thu, tất cả mọi thứ đều có thể là vũ khí. Một ngọn cây cọng cỏ, cũng có thể để nàng lợi dụng lưỡi dao gϊếŧ trăm người!
Dương Thời Minh khó khăn đánh tan hai thanh kiếm khí, lộn người một cái, lập tức đem kiếm hướng thẳng Hại Thiên Thu xông tới.
Hại Thiên Thu trầm thấp nở nụ cười, nét cười rét lạnh như tu la từ địa ngục. Nàng khẽ nghiêng người, né tránh kiếm thế của Dương Thời Minh.
Tiếp đó, Dương Thời Minh chỉ thấy nàng giơ tay, búng một cái lên thân kiếm.