Sau khi anh đi rồi, Nghiên Ca tựa người vào cửa sổ, suy nghĩ miên man.
Có một số chuyện, cho dù trốn tránh thì cũng vẫn phải đối mặt!
Bây giờ quan hệ của cô và Lục Lăng Nghiệp danh bất chính, ngôn bất thuận, tựa như yêu đương vụng trộm bí mật, hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi.
Nhưng, sau này thì sao?
Tương lai thì sao?
Nghiên Ca buồn phiền thở dài một hơi, cô nhìn đêm tối mịt mờ, lòng dạ rối như tơ vò.
Phòng làm việc.
Lục Lăng Nghiệp đẩy cửa đi vào.
“A.”
Một tiếng hét của phụ nữ bất ngờ truyền đến từ phía bàn làm việc.
Anh dừng bước, híp mắt đánh giá hai người quần áo xốc xếch ở trên ghế, hơi nhíu mày lại.
Tư Duệ khẽ thở dài, kéo khóa quần lên, tựa vào trong thành ghế, nhìn người phụ nữ đang hốt hoảng kéo khóa váy, vỗ vỗ mông của cô ta: “Ra ngoài đi!”
“Vâng, Tổng Giám đốc Duệ!”
Gương mặt người phụ nữ đỏ bừng, hai mắt mờ sương, vội vàng rời khỏi phòng làm việc, khi cô ta đi ngang qua Lục Lăng Nghiệp, hương vị đặc biệt sau cuộc yêu thoáng qua xông vào mũi anh.
Lục Lăng Nghiệp nhíu mày, nhướng mày nhìn Tư Duệ: “Không sợ **** à?”
Tư Duệ đốt một điếu thuốc: “Tự đưa tới cửa, không dùng thì phí! Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu làm hòa thượng mười năm như một sao!”
“Đồ đâu?”
Lục Lăng Nghiệp xoay người ngồi xuống, hỏi Tư Duệ đang hút thuốc.
“Đây! Một tỷ của cậu đây!”
Tư Duệ mở két sắt bên phải bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp gấm được đóng gói xinh đẹp để lên bàn. Lục Lăng Nghiệp thoáng liếc anh ta: “Liên hệ với người bên châu báu Mặc Ngọc chưa?”
“Đương nhiên rồi, tôi làm việc cậu cứ yên tâm đi! Ngày mai sau khi cập bến, họ sẽ phải chuyên gia tới lấy.”
“Ừm! Bảo họ nhất định phải hoàn thành trước ngày 15 tháng sau.”
Tư Duệ hút một hơi thuốc: “Gấp như thế sao?” “Ừm! Cần gấp!”
“Được, cậu có tiền cậu lớn nhất! Tiêu một tỷ để mua một khối ngọc thô, còn không biết sau khi cắt ra kích thước thế nào. Năm ngoái ở nước M người ta khai thác được viên kim cương xanh 10 carat cũng chỉ mới bản được hơn hai trăm triệu thôi đấy!”
“Tôi thích thế!”
Tư Duệ nghẹn họng: “Vâng, vì lấy lòng người phụ nữ của mình, cậu xem như đã dốc hết vốn liếng rồi!”
Sau khi hai người trò chuyện vui đùa vài câu, Lục Lăng Nghiệp ngồi im trên sofa xem tin tức trên điện thoại.
Nửa tiếng sau, Tư Duệ nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, lại nhìn Lục Lăng Nghiệp vẫn trầm mặc ngồi đó, anh ta ho nhẹ một tiếng: “Tôi nói này, sắp chín giờ rồi cậu còn không về à?”
“Ừm!”
Tư Duệ ngẩn ra, “Ừm là có ý gì hả?”
“Cậu có việc thì đi làm đi! Đêm nay tôi ở đây!”
“Cậu ở đây à? Chỗ này của tôi? Sao vậy, cãi nhau rồi à?”
Lục Lăng Nghiệp vẻ mặt vô cảm liếc nhìn khuôn mặt tò mò của Tư Duệ: “Miệng chó!”
“Khụ khụ khụ…” Tư Duệ lúng túng ho khan: “Lục lão đại, tôi hỏi cậu nhé, đừng nói tối nay cậu không định về phòng đấy? Có nhầm không vậy? Người đẹp tắm rửa sạch sẽ ở trong phòng chờ cậu, vậy mà cậu lại chạy đến chỗ tôi chơi điện thoại? Cậu chắc chắn mình thật sự là trai thẳng chứ?”
“Đệch!” Lục Lăng Nghiệp thấp giọng hỏi: “Cậu muốn thử không?”
“Đừng đùa! Tôi thích phụ nữ da trắng xinh đẹp!”
“Hỏi thật, cậu thật sự không định về à?”
Lục Lăng Nghiệp lại nhìn điện thoại: “Ừm!”
“Cậu nhịn được à?”
Lời ấy của Tư Duệ, một câu hai nghĩa. Giọng nói của Lục Lăng Nghiệp hơi trầm xuống, mấy giây sau mới đáp: “Còn chưa phải lúc!”
***
Chín giờ tối, một mình Nghiên Ca ở trong căn phòng trống trải nhắn tin WeChat