Nhà chính nhà họ Lục.
Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca đi ra khỏi gara, vừa bước vào huyền quan đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc trong phòng khách.
Nghiên Ca nhếch miệng, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ đấu tranh,
“Không sao đâu, đừng sợ!”
Lục Thiếu Nhiên nắm chặt tay Nghiên Ca, hơi dùng sức, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Nghiên Ca cười khổ gật đầu: “Em… sẽ cố gắng không sợ!” Hai người tay trong tay đi vào phòng khách, thím Trường thấy thế vội gọi với vào bên trong “Ông chủ, cậu chủ và mợ chủ về rồi.” “Hừ! Nếu còn mặt mũi về đây thì còn không mau vào đây!”
Giọng nói của Lê Uyển chứa đầy sự tức giận, bà ta gắt gỏng quát một tiếng, bóng dáng Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên cũng vừa lúc xuất hiện trước mặt họ. Trong phòng khách, Lục Tử Vinh và Lê Uyển ngồi cùng một chỗ, Lục Vũ Phỉ xoắn xuýt ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy lo lắng nhìn Nghiên Ca. Bởi vì tình hình nghiêm trọng, đến chú Hai Lục Tử Diệu và mợ Hai Diệp Ngọc Linh cũng nhìn họ bằng vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Bẻ con, đến đây ngồi đi!”
vị trí chính giữa, ông cụ Lục Văn Đức một tay chống gậy, thấy Nghiên Ca có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đang rất lo lắng, ông cụ gọi có một câu.
“Chủ Hai, mợ Hai, hai người cũng đến cơ à! Hôm nay nhà ta thật náo nhiệt ha.”
Lục Thiếu Nhiên vẫn nắm tay Nghiên Ca, hai người cùng đi đến ghế sofa ngồi xuống.
“Cố Nghiên Ca, nhìn chuyện tốt mà cô làm ra đi! Bây giờ toàn thành phố G đều biết mợ chủ nhà họ Lục ngoại tình, mình cô không cần mặt mũi thì thôi đi, để cả nhà họ Lục này cũng hổ thẹn theo cô, cô không thấy xấu hổ à?”
Từ trước đến nay, Lê Uyển đổi xử với Nghiên Ca vẫn luôn cay nghiệt như vậy.
Nghiên Ca cúi đầu, mặc dù lời nói của bà ta rất khó nghe, nhưng cô cũng có thể hiểu được. “Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện khó nghe như vậy chứ. Chuyện này rõ ràng là truyền thông tung tin đồn thất thiệt. Cho dù bọn họ có nói là ngoại tình, thì chứng cứ đâu? Không có, đúng không?”
Từ đầu đến cuối Lục Thiếu Nhiên vẫn giữ thái độ bảo vệ Nghiên Ca.
Anh nhướng mày nhìn Lê Uyển, đôi mắt đẹp cũng mang vẻ bất đắc dĩ.
“Con im miệng cho mẹ!” Lê Uyển lập tức vỗ bàn: “Đã đến lúc nào rồi mà con còn bênh người ngoài! Cho dù truyền thông có viết linh tinh thì cũng không thể thêu dệt vô cớ được. Con cũng nói là tin đồn thất thiệt rồi đấy, nếu như cô ta hành xử có nguyên tắc, sao truyền thông có thể nắm được thóp chứ?!”
Lê Uyển trợn mắt nhìn, ánh mắt đều là giận dữ và thất vọng đối với Lục Thiếu Nhiên.
Thằng con trai không biết cố gắng này, đúng là có vợ quên mẹ. “Mẹ, mẹ đừng cố ý xuyên tạc lời con nói, ý con là…”
“Được rồi, hai mẹ con đừng cãi nhau nữa.” Lục Tử Vinh thấy họ cãi nhau càng ngày càng hăng thì mở miệng: “Nghiên Ca, cô tự giải thích đi. Có điều, tốt nhất là nói cho rõ ràng, vì sao truyền thông lại dám không kiêng kỵ gì chắc chắn cô ngoại tình!”
Bố chồng Lục Tử Vinh xuất thân quyền quý, đương nhiên sẽ có khí chất uy nghiêm không giận tự uy.
Nghiên Ca vô cùng thất vọng, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của mọi người, cô đã cắn môi đến sắc môi trắng bệch, cân nhắc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Bố, mẹ, chủ Hai, thím Hai, ông nội, xảy ra chuyện như vậy, con rất xin lỗi. Con biết, bây giờ cho dù con có nói gì cũng không làm được gì cả, bởi con đã khiến nhà họ Lục chịu ảnh hưởng khó có thể cứu vãn. Đây là lỗi của con, con tình nguyện xin lỗi, chỉ có điều những điều truyền thông viết thật sự là bịa