“Nghiên Ca…”
Giọng điệu của Yến Thất hơi mang về thăm dò, cô ấy huơ tay trước mặt Nghiên Ca, muốn kéo lại sự chú ý của cô.
“Ừ? Yến Thất, em vừa nói gì?”
Nghiên Ca sững người, liếc sang nhìn Yến Thất, thấy cô ấy nhíu mày lộ ra nét lo âu, miệng nh1ỏ cũng bất giác
nhếch lên. Cô tự cho là mình không hề để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng thật ra sự chua xót đã lộ ra từ nụ cười khổ
trên kh9óe môi cô.
Yến Thất hơi hoảng hốt, nhìn Nghiên Ca đang cố ra vẻ không quan tâm. Cô ấy không đành lòng lên tiếng giải thích:
“Ng3hiên Ca, chị đừng nghĩ nhiều. Chị yên tâm đi, Lục lão đại làm việc luôn có chừng mực, cho dù có lên xe đi
cùng người khác thì cũng đều 8nói lên được điều gì.”
Dứt lời, Yến Thất cũng không nhịn được tự khinh bỉ bản thân,
Lời này ngay cả cô là người nói ra cũng không thể tin được, chứ nói chi tới việc an ủi Nghiên Ca.
“Yến Thất, em đừng nghĩ nhiều nữa. Đi thôi, trời nóng quá, chị vẫn còn nhiều việc chưa làm xong.”
Nghiên Ca vừa nói vừa đi về phía cửa ra vào tòa nhà cao tầng. Dáng vẻ cô ấy củi đầu đi về phía trước khiển Yến
Thất không khỏi đau lòng. Yến Thất nhân cơ hội lấy điện thoại ra, vội vàng ấn số gọi cho Lục Lăng Nghiệp: “Tút…”
Nhưng mà… Điện thoại mới vang lên một tiếng đã bị đối phương cúp máy rồi.
Yến Thất nghẹn lời trố mắt nhìn điện thoại, suýt nữa vứt nó đi luôn.
Lục lão đại ơi là Lục lão đại, anh điên rồi sao!
Có biết là nhà anh sắp chảy đến nơi rồi không?!
Yến Thất cất điện thoại đi, cố gắng ra vẻ bình tĩnh đuổi theo Nghiên Ca, vừa đi vừa trò chuyện với cô ấy.
Nào ngờ, hai người vừa mới đi vào thang máy, mấy nhân viên khác cầm hộp cơm trên tay cũng đi theo vào.
Mấy người phụ nữ đứng chung một chỗ, ríu rít không ngừng. “Woa, các cô thấy không? Chiếc xe Rolls Royce màu
bạc kia là của Tổng Giám đốc đó.”
“Trời đất ơi, Tổng Giám đốc vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, không biết anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào nhỉ.” “Xi! Có
thích ai cũng không thích cô đâu! Chẳng lẽ mấy cô không nhìn thấy sao, cô gái vừa ngồi trong xe chính là Hoàng
An Kỳ đã tới đây nhiều lần rồi đó ”
“Hoàng An Kỳ? Là ai vậy, cái tên này nghe quen quen.”
“Cô không biết cô ấy sao? Cô ấy là cô Cả của họ nhà Hoàng ở thành phố B. Ông nội cô ấy là người có công dụng
nước, đã thấy bối cảnh cách mạng của người ta lợi hại chưa? Từ nhỏ đến lớn, chi phí ăn mặc tiêu dùng của cô ấy,
chúng ta sao mà sánh nổi. Cô không thấy từng cử chỉ của cô ấy đều toát ra phong thái quý phái sao.
“Chẳng lẽ người Tổng Giám đốc thích là Hoàng An Kỳ sao?”
“Có quỷ mới biết! Nhưng tôi cảm thấy hai người họ cực kỳ đẹp đôi.”
Mấy cô gái này vừa si mê ảo tưởng về Lục Lăng Nghiệp, vừa hâm mộ thảo luận về Hoàng An Kỳ. Mà mỗi câu nói
của họ giống như lưỡi đao sắc bén,