Lục Thiếu Nhiên đứng ra hóa giải tình cảnh lúng túng giúp Nghiên Ca.
Cô cố nén nỗi đau đớn và sợ hãi trong lòng, theo Lụ3c Thiếu Nhiên đi vào phòng khách.
Yến Thất đứng đó, đánh giá sơ bộ tình hình hiện tại, đoán chừng Nghiên Ca đang rơi và1o một tình cảnh hết sức éo
le.
Có phải cô vừa bỏ lỡ một chi tiết nào đó rồi không?
Nghĩ tới đây, thừa dịp mọi n9gười đang dồn hết sự chú ý lên Nghiên Ca, Yến Thất lặng lẽ xoay người rời đi.
Trong phòng khách, Nghiên Ca bị Lục Thiếu3 Nhiên kéo đến ngồi cạnh anh.
Bầu không khí im lìm đến mức khiến người ta hoang mang ngột ngạt.
Nghiên Ca chớp 8mắt, buồn bã nhìn Lục Lăng Nghiệp, nhưng lần này anh chẳng đoái hoài gì đến cô.
Lúc này, bộ vest màu xám tro anh đang mặc càng khiến anh trông tuấn tú và kiêu ngạo lại thêm phần nổi bật. Anh
vẫn cởi hai cúc áo trên cổ ra như bình thường, dựa người vào ghế sô pha, kẹp điếu thuốc đã tàn một nửa trên hai
đầu ngón tay.
Ánh mắt anh rơi vào điếu thuốc trên tay mình, hai hàng mi hờ hững khép lại, toát ra vẻ lạnh lùng và ngạo mạn.
“Ấy, Nghiên Ca về rồi à. Vậy thì tốt quá, đây là quà tôi tặng cô, mong là cô sẽ thích nó!” Sau hồi im lặng, Hoàng An
Kỳ vừa cười vừa đứng dậy, đưa cho Nghiên Ca một gói quà rất đẹp mắt. Cô ta mặc một một chiếc váy công chúa
màu hồng bồng bềnh, tạo cảm giác trong sáng, đáng yêu. Hơn nữa, lúc cô ta nghiêng người đưa quà cho Nghiên Ca,
lại còn để lộ đôi gò bồng trắng nõn đến mê người.
Nghiên Ca nhìn cô ta, cô vốn cũng chẳng muốn suy diễn, nhưng khốn nỗi động tác này của Hoàng An Kỳ lại đúng
lúc để lộ cảnh xuân lấp ló kia trước mặt Lục Lăng Nghiệp.
Lòng cô trỗi dậy một chút ganh tỵ, đờ đẫn liếc qua món quà cô ta đưa tới.
Mấy giây sau, Lục Thiếu Nhiên cười ha hả, nhận lấy hộp quà thay Nghiên Ca rồi đặt trên đời cô. Anh thuận tay ôm
lấy bờ vai đã hóa đá kia rồi nói: “Vợ à, mau xem quà thím Út tương lai tặng cho em đi.”
Nghiên Ca ngẩn người, lẩm bẩm lặp lại: “Thím Út tương lai?” Lục Thiếu Nhiên gật đầu cười bảo: “Đúng vậy, xem
em bất ngờ chưa kìa. Cuối cùng chủ Út nhà chúng ta cũng lập gia đình, hẳn là em cũng rất mừng nhỉ?”
Lục Thiếu Nhiên vừa nói vừa âm thầm bóp bóp bờ vai của Nghiên Ca dường như muốn giữ cho cô ngồi vững vô
hình cũng tiếp thêm cho cô luồng dũng khí.
Nghiên Ca hốt hoảng, khẽ nhoẻn miệng cười, giọng nói mang theo chút run rẩy khó có thể nhận ra: “Đúng vậy, rất
mừng.”
Nghe Nghiên Ca nói vậy, ánh mắt Hoàng An Kỳ sáng rực lên. Cô ta cười cười ngồi xuống, cất giọng dịu dàng ngọt
ngào: “Nghiên Ca, tốt quá rồi, cả tôi và anh Nghiệp đều rất mong có thể nhận