(*) Trà xanh là những cô nàng bên ngoài thì tỏ vẻ ngây thơ vô số tội nhưng lúc nào cũng tìm cách tiếp cận và phá
hoại mối quan hệ của người khác.
Người phụ nữ trung niên vừa gào lên khiến cả hành lang như vọng lại tiếng vang.
Lâm Tiểu Vũ nhẫn nhịn, cô ấy cắn chặt răng nói: “Nếu đã1 không phải thím Hai của tôi thì có thể trả lại nhà của bà
nội cho tôi chưa?”
“Ha! Cô nói cái gì? Sao tôi lại phải trả lại cho cô? Chồng tôi9 là con trai duy nhất của bà ấy, nhà này chắc chắn phải
do chúng tôi thừa kế. Lâm Tiểu Vũ, cô còn ít tuổi như thể đã giở thói tham tiền, đúng là tro3ng mắt chỉ có tiền thôi.”
“Tôi chỉ biết đến tiền? Hai chúng ta ai mới là kẻ tham tiền hả? Căn nhà này là bà nội để lại cho tôi. Bà dựa vào đ8ầu
mà chiếm nó. Trong di chúc của bà nội vẫn còn ghi rõ ràng đấy.”
Lâm Tiểu Vũ tức điên, mặt mũi đỏ bừng cãi lộn với thím Hai của cô ấy.
Chứng kiến cảnh này, Nghiên Ca sững sờ.
“Thôi đi!” Thím Hai của Lâm Tiểu Vũ hừ nhạt một tiếng: “Ai nhìn thấy di chúc thế nào? Cô nói có là có à? Tôi nói
cho cô biết, căn nhà này bây giờ là của chúng tôi, cô còn dám tới đây nữa, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt cô.”
Nghiên Ca cũng không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống này.
Cô kéo Lâm Tiểu Vũ về bên cạnh, thấy thím Hai của cô ấy không ngừng đẩy cô ấy ra ngoài thì không nhịn được
nói: “Di ạ, đều là người một nhà cần gì phải làm ầm ĩ lên như thế?”
“Cô là ai? Ai với ai là người một nhà? Đi, đi, đi, mau đi đi. Nhìn thấy các người là thấy ám quẻ rồi.”
Bà ta lạnh giọng, sau đó đóng sập cánh cửa trước mặt hai người. “Rầm!” một tiếng, cánh cửa đóng chặt vang vọng
khắp hành lang.
Lâm Tiểu Vũ giận điên đầu, cô ấy nhấc chân đá vào cánh cửa: “Căn nhà này là bà nội để lại cho tôi, tôi nhất định sẽ
lấy lại.”
Dứt lời, cô ấy quay người đi xuống lầu trước, mà Nghiên Ca nhìn thấy rõ trên mặt cô ấy còn vương nước mắt.
“Tiểu Vũ…”
Nghiên Ca thở dài, theo sau Lâm Tiểu Vũ quay lại lên xe.
Cả hai người chẳng ai nói năng gì.
Ngồi lên xe rồi, Nghiên Ca mới nhìn ra bầu trời mùa hè ngoài cửa xe, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối.
Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt xầm xì của Lâm Tiểu Vũ, nhẹ nắm lấy bàn tay của cô ấy, nói: “Tiểu Vũ, rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì vậy?”
Lâm Tiểu Vũ giật mình, cười chua xót: “Bà nội mất rồi, mình nhận được điện thoại của ban quản lý nhà ở bảo mình
trở về xử lý căn nhà và hậu sự cho bà. Thực ra lần trước mình trở về cũng là vì chuyện này. Nhưng lúc đó vì thành
phố B cũng có việc cho nên mình phải vội trở về xử lý, định rằng chuyện bên này cứ gác lại đã, ai ngờ..”
“Thể chuyện thím Hai của cậu là sao?”
“Chủ Hai vẫn luôn làm việc ở xa, cũng rất lâu rồi mình