Ngày hôm sau, trong lúc mơ màng buồn ngủ, Cổ Nghiên Ca loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của Lâm
Tiểu Vũ.
Cô 3trở mình, mở mắt ra thì chỉ mơ hồ thấy nét cứng đờ trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy.
“Việc của tôi không cần anh lo.” 1
Cô ấy hạ giọng, dường như hơi căm phẫn.
Không biết đối phương đã nói gì, chỉ nghe thấy Lâm Tiểu Vũ quát và9o điện thoại: “Họ Cố kia, anh nghĩ anh là gì
hả? Bớt lo chuyện của tôi đi.”
“Bốp!”
Lâm Tiểu Vũ quăng điện 3thoại lên bàn, thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống sô pha.
Nghiên Ca dụi mắt, một tay chống đầu, nheo mắt nhìn L8âm Tiểu Vũ: “Cô gì ơi, tên hộ Cổ là ai vậy?”
“Khụ, khụ, khụ..” Lâm Tiểu Vũ chưa kịp nuốt trôi cục tức này nên bị sặc nước miếng khiến khuôn mặt đỏ bừng.
Hơi thở bình thường trở lại, cô ấy trợn mắt nhìn Nghiên Ca đang nằm nghiêng trên giường: “ Này, sao cậu lại nghe
trộm người ta nói chuyện điện thoại vậy.”
“Chậc, chậc, chậc… cô gái à, giọng của cậu oang oang như thể mà còn nói mình nghe trộm à?” Lâm Tiểu Vũ bất đắc
dĩ đỡ trán: “Dậy đi, chúng mình đi ăn sáng. Sau đó cậu đi làm, còn mình đi tìm luật sư.”
Nghe vậy, Nghiên Ca ngồi dậy: “Cậu đã tìm luật sư rồi à? Đã liên hệ được chưa?” Lâm Tiểu Vũ suy nghĩ một lát:
“Ừm. Có người bạn giới thiệu cho mình một luật sư có tiếng trong giới, cho nên mình muốn đi gặp mặt một chút.”
đồ, vậy mình đi cùng cậu nhé.” “Không không không?” Lâm Tiểu Vũ vội vàng từ chối: “Cậu cứ yên tâm làm việc.
Chuyện nhỏ này tớ có thể giải quyết được.”
***
Nghiên Ca tạm biệt Lâm Tiểu Vũ, trong lòng cô đơn đi đến công ty.
Một ngày trôi qua rất nhanh, sống yên biển lặng, thậm chí ngay cả Lục Lăng Nghiệp cũng không thấy đâu.
Hai ngày hôm nay dường như anh rất bận.
Nghiên Ca ngồi trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ bọn họ đang bận chọn áo cưới.
Cũng có thể đang cùng bố mẹ hai bên bàn bạc chi tiết về hôn lễ.
Trong đầu Nghiên Ca hiện lên đủ mọi suy đoán, trong lòng vô cùng trống rỗng, cô tự lừa mình dối