Thứ bảy, như đã hẹn. Hai ngày trôi qua, nhờ có câu nói kia của Lục Lăng Nghiệp, nụ cười trên khóe môi Nghiên Ca
cũng dần 3dần xuất hiện nhiều hơn.
Không hiểu tại sao cô lại hơi mong đợi buổi tiệc đính hôn hôm nay.
Tầng bảy – t1ầng cao nhất của trung tâm thương mại Thế Hoa hôm nay ngưng phục vụ một ngày.
Nhà họ Lục chưa bao giờ náo nhiệt 9như ngày hôm nay.
Mới sáng sớm còn chưa tới tám giờ, Lục Tử Diệu với Diệp Ngọc Linh đã ăn mặc trang trọng ngồi c3hờ ở phòng
khách. Vì Hoàng Vĩnh Bang tuổi tác đã cao, lại hiếm khi đến thành phố G, nên Lục Văn Đức dặn ông nghỉ ngơi ở
8phòng khách dưới tầng một.
Cả Hoàng An Kỳ và bố mẹ cô ta cũng đến nhà họ Lục.
Thím Trương dậy từ rất sớm, nấu một bàn đồ ăn phong phú, cả hai nhà Lục – Hoàng đều vui vẻ đi đến phòng ăn.
Hoàng An Kỳ không nên nổi sự vui mừng, xung phong đứng cạnh bàn ăn, giúp đỡ mọi người.
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên là người xuất hiện cuối cùng.
Ai bảo năm giờ sáng, Lục Thiếu Nhiên mới trở về, Nghiên Ca phải mất bao công sức mới có thể đánh thức anh ấy.
Cũng may là vị thiếu gia này còn nhớ hôm nay là ngày gì, nếu không đến lúc đó lại bị ông nội quở trách một trận.
Nghiên Ca mặc một chiếc váy Bohemian dài màu vàng nhạt, mang giày sandal buộc dây, trông cô trẻ trung, tràn
đầy nét thanh xuân tươi trẻ.
Thế mà Lục Thiếu Nhiên lại lấy áo vest vắt trên vai, một góc áo sơ mi còn để lộ ra khỏi thắt lưng.
Hai người cùng nhau xuất hiện, ông cụ Lục vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Thiếu Nhiên, lập tức tức giận nói:
“Thằng ranh thối tha này, có mỗi việc mặc quần áo mà cũng làm không xong à?”
Nghiên Ca sững sờ, thuận thể nhìn sang anh ấy, thầm nghĩ không biết nên làm gì cho phải.
Đoán rằng bố mẹ chồng sẽ lại tính toán chuyện nhỏ này lên cô. Đúng như dự đoán, Nghiên Ca vừa thoát khỏi dòng
suy nghĩ đã nghe thấy Lê Uyển lạnh nhạt nói: “Bản thân thì ăn mặc chỉnh tề, lại để chồng ăn mặc lôi thôi. Còn
không mau giúp nó sửa sang lại quần áo đi!”
Nghiên Ca bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lục Thiếu Nhiên, sau đó cô đưa tay lên định chỉnh lại trang phục cho anh ấy
thì nghe thấy tiếng bước chân trên tầng truyền đến.
Lục Thiếu Nhiên trừng mắt, nắm tay Nghiên Ca, còn cố ý đan mười ngón tay thật chặt.
Anh kéo cô, cất giọng nói: “Ôi trời, bố mẹ, ông nội, đừng trách con nữa! Có biết hôm qua con mệt mỏi biết chừng
nào không! Con chinh chiến cả một đêm, mọi người đều là người từng trải mà!”
Không biết xấu hổ!
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiên Ca đỏ lựng, cô cúi đầu, trong lòng thầm mắng Lục Thiếu Nhiên.
Mà Lục Văn Đức đang cầm muỗng canh trong tay bỗng khựng lại, theo bản năng quét mắt nhìn bụng Nghiên Ca:
“Ha ha ha ha, thằng bé ngoan, được rồi. Mau tới ăn chút thịt trâu để bổ máu!