Thái độ của người cảnh sát rất nghiêm túc, lời nói mạnh mẽ, khí phách.
Cho nên ở trong nhà hàng lộ thiên rộng lớn, mọi n3gười nghe được rất rõ ràng.
Hoàng An Kỳ ngớ người!
Hoàng Vĩnh Bang nổi giận!
Ông ta tiến lên một bước, 1che phía trước Hoàng An Kỳ, tức giận nói: “Ăn nói bậy bạ! Sao An Kỳ nhà chúng tôi có
thể liên quan đến vụ án giết người được? L9ãnh đạo Tổng Cục các người là ai? Tôi muốn nói chuyện với ông ta.”
Hoàng Vĩnh Bang là lãnh đạo quân khu, tác phong rất 3bảo thủ.
Thấy thái độ của ông ta như thế, sắc mặt của người cảnh sát cũng xấu đi: “Xin lỗi! Lãnh đạo Tổng Cục bề bộn
nh8iều việc! Cô Hoàng, mời đi theo chúng tôi.”
Cảnh sát vô cùng chính trực, khéo léo gạt bỏ yêu cầu của Hoàng Vĩnh Bang.
Cho dù ông ta là Tư lệnh Quân khu thành phố B thì đã sao?
Vụ án mưu sát này là cấp trên gửi văn bản xuống yêu cầu điều tra kĩ càng.
Ban đầu chỉ là vụ án hình sự thuộc Cục Tân Cảng nhưng bây giờ đã chuyển về Tổng Cục nên có thể thấy rõ tầm
quan trọng của nó. Hoàng Vĩnh Bang tức không thở nổi. Ông cụ Lục nhíu mày càng chặt hơn, nhìn Lục Vĩnh Bang:
“Lão Hoàng à, để bọn họ đi trước đã có chuyện gì tôi sẽ nói sau.” Ấn ý rằng ở đây nhiều người, làm lớn chuyện lên
thì không hay, đối với ai cũng không có lợi.
Hoàng Vĩnh Bang ngoài mặt tức giận, đôi mắt tinh tường lại càng rừng rực lửa giận.
“Hừ! Tốt nhất là các người có chứng cứ xác thực, nếu không tôi sẽ khiến mấy người phải trả giá đắt.”
Hoàng An Kỳ sợ tái mặt, ngay cả ông nội cô ta cũng đã tỏ thái độ chấp nhận, trong lòng cô ta càng thêm lo sợ.
Nghĩ một lát, giọng cô ta run rẩy vang lên: “Cảnh sát, tôi không giết người. Việc này nhất định có