“Cho em này!” | Lúc Nghiên Ca xoay người thắt dây an toàn, một hộp nhẫn màu xanh vuông vức đáp xuống đùi
cô.
Nghiên Ca ngớ người, nhìn 3kích cỡ của cái hộp màu xanh này, nhịp tim chợt mất khống chế.
“Chú Út, đây… là gì thế?” Đầu ngón tay đang cầm dây an toàn của Nghiê1n Ca cứng lại, thỉnh thoảng lại nhìn cái
hộp, trái tim đập loạn nhịp.
Không lẽ là…
“Tự em xem đi!”
Lục Lăng Nghiệp n9hìn vẻ ngốc nghếch này của Nghiên Ca, nét cười cưng chiều thương yêu thoáng lóe lên trong
đôi mắt. Nghiên Ca mím môi, khuôn mặt dần trở nên lú3ng túng, lại thêm cả chút hoảng hốt: “Chú Út, thế
này…không được hay cho lắm?” “Không hay chỗ nào?” Lục Lăng Nghiệp chống tay, dùng ánh mắt 8sắc bén nhìn
cô.
Nhất là trên khuôn mặt xinh đẹp của Nghiên Ca, đôi mắt long lanh kia đang ảnh lên tia sáng, cũng không biết là
nghĩ đến điều gì, tâm tình hơi phức tạp.
Nghiên Ca nhìn cái hộp, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ.
Cô hít sâu một hơi, đầu ngón tay run rẩy cầm lấy chiếc hộp, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp, chầm
chậm mở hộp ra, miệng còn nói: “Chú Út, anh tặng món quà như thế này không sợ em sẽ hiểu làm sao? Ở, là bông
tai à!”
Một xô nước lạnh xối mạnh từ đầu xuống chân!
Nghiên Ca thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
Cô ngơ ngác nhìn đôi bông tai bằng ngọc lục bảo được chế tác đầy tinh xảo, muốn cười không được, mà muốn khóc
cũng không xong! Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt sắc lạnh cũng nhuốm nét cười: “Thể em tưởng
là gì?”
Nghiên Ca cười khan: “Em tưởng là bông tai đó!”
Cô bóp cái hộp, lúng túng nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lầm bầm: