Mười rưỡi tối.
Lục Lăng Nghiệp lái xe trở về Cẩm Lý, vừa vào đến cửa đã thấy Nghiên Ca ở trong phòng khách cầm điện thoại sắc
mặt3 căng thẳng: “Được rồi. Không nói nữa. Yêu con.” Cúp điện thoại, Nghiên Ca căng thẳng đứng dậy, nhìn thấy
ánh mắt dò xét của Lục Lăng Ng1hiệp, cô giả vờ bình tĩnh: “Chú Út, anh đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?” Dứt lời,
cô chủ động đi tới cầm lấy áo khoác của Lục Lăng Nghiệ9p giống như cô vợ nhỏ. Vô cùng cẩn thận, dè dặt.
Đôi mắt sâu thẳm sắc bén của Lục Lăng Nghiệp không để ý đến sự chủ động ngoan n3goãn vừa rồi của Nghiên Ca.
Anh mím đôi môi mỏng lại thành một đường thẳng, giọng nói hơi cứng ngắc: “Tỉnh ngủ rồi?”
Tâm8 trạng Nghiên Ca thả lỏng hẳn.
Có lẽ chú ấy không nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của mình.
Tâm trạng thấp thỏm của cô tức thì dịu đi rất nhiều, cô nhìn Lục Lăng Nghiệp dịu dàng nói: “Đúng vậy! Chưa đến
bảy giờ em đã dậy rồi. Đi tìm anh nhưng mà không thấy đâu. Anh đi đâu vậy?” Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp sáng
lên: “Đi bàn chuyện làm ăn! Ăn cơm chưa?” Nghiên Ca ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, lắc đầu: “Chưa ăn!
Muốn đợi anh về cùng ăn!”
“Lần sau không cần đợi.” Giọng điệu Lục Lăng Nghiệp nghiêm nghị, bỗng nhiên quay người lại làm cô giật mình.
“A!”
“Muốn ăn gì?” Lục Lăng Nghiệp xắn tay áo, cầm lấy bàn tay mềm mại của Nghiên Ca, vừa nói vừa đi vào nhà bếp.
Ánh mắt Nghiên Ca sáng ngời: “Em muốn ăn… lẩu!”
Tiếng của cô rất nhỏ nhưng mà có vẻ rất muốn ăn.
Đã một tháng rồi cô chưa được ăn lẩu.
Lục Lăng Nghiệp bước chậm lại, quay lại nhìn Nghiên Ca: “Nói món gì trong nhà có đi.” Nghiên Ca suy sụp: “Vậy
thì nấu cái gì cũng được. Nấu cái gì ăn cái đó. Em không kén chọn.” Con người đúng là lòng tham không đáy.
Từ khi được thưởng thức tay nghề của chú Út, Nghiên Ca không muốn tự mình xuống bếp nấu cơm nữa. Vì dù sao
tay nghề của hai người là không thể so sánh được! “Đi lên tầng đợi đi. Khi nào xong sẽ gọi em.”
Nghiên Ca gật đầu đồng ý: “Dạ được.”
Thực ra, cô nghe lời như vậy, một mặt là vì không được ăn lẩu nên thấy tiếc, mặt khác là muốn tìm cơ hội giải thích
với Sơ Bảo.
Vừa nãy hình như thằng bé muốn nói gì đó với cô, kết quả bởi vì chú Út về nên bị cô tắt máy.
Nghiên Ca thầm tự trách không thôi, chạy bước nhỏ trở về phòng ngủ. Cô đóng cửa, khóa chốt, cầm điện thoại vào
nhà vệ sinh, gọi điện thoại đường dài quốc tế.
“Cục cưng à, mẹ xin lỗi, vừa nãy mẹ có chút việc!”
Không biết đầu dây bên kia đã nói cái gì làm Nghiên Ca không được tự nhiên nuốt nước miếng: “Đúng rồi! Mẹ với
bố nuôi của con có chút việc!”
“Bố nuôi cũng nhớ con mà. Một thời gian nữa mẹ và bố sẽ đến thăm con được không?”
“Vậy vừa rồi con muốn nói với mẹ gì thế?”
Ngay khi nghe được lời nói của Sơ Báo, Nghiên Ca nghi ngờ nhíu mày: