Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, lúc hoàn hồn lại, xe đã bắt đầu tiến vào biệt thự nhà họ Lục.
Nghiên Ca lo lắng không 3yên nhìn anh, ở trong xe không muốn xuống.
“Chú Út, hay là anh trốn đi đi, ít nhất cũng đợi ông nội nguôi giận rồi hẵng1 trở về.”
Không thể không thừa nhận, Nghiên Ca rất lo lắng cho anh.
Với tính tình của ông nội, sao có thể không9 trách mắng anh được.
“Sợ gì chứ? Xuống xe đi!”. Lục Lăng Nghiệp đứng cạnh xe, giọng nói trầm thấp không cho phép từ ch3ối.
Mặt Nghiên Ca nhăn như mướp đắng, làm thế nào cũng cười không nổi, mi tâm nhíu lại, chậm rì rì xuống xe, đứng
cạnh 8xe lưỡng lự không muốn đi.
“Cứ vào nhà trước đã, có việc gì thì trở về nói sau!”
Nghiên Ca ngước mắt nhìn anh, đi một bước quay đầu ba lần, đi từng bước chậm rì rì.
“Tam gia, cậu trở về rồi à.”
Đúng lúc thím Trương ra ngoài vứt rác, nhìn thấy người ở trong xe đi lại gần, vừa nhìn đã vui vẻ kêu lên.
Nghiên Ca vội vàng nẻ mình ở phía sau đuôi xe để thím Trương không nhìn thấy cô và Lục Lăng Nghiệp đi cùng
nhau.
“Vâng!”
Lục Lăng Nghiệp lên tiếng trả lời, nhìn dáng vẻ trốn trốn trốn tránh tranh của Nghiên Ca thì lắc đầu thở dài.
Anh dẫn đầu đi vào nhà. Thím Trường cũng vội vàng vứt rác rồi đi theo. Lúc này, Nghiên Ca mới chậm rì rì đi ra,
đứng cạnh xe ngẩn người.
Trong phòng khách, Lục Lăng Nghiệp mặc bộ quần áo ngày thường đơn giản, thoải mái, đi thẳng một mạch vào
trong.
Lục Tử Vinh đang ngồi trên sofa đọc báo, vừa nhìn thấy