“Thành thật xin lỗi chị, hai chị đây đã quyết định mua chiếc áo này rồi, hay để tôi tìm cái khác cho chị nhé!”
“Không được!” Mộ Tâ3n Nhu không chịu nhượng bộ, hoàn toàn không coi nhân viên phục vụ ra gì.
Cô ta cao ngạo bước đến, liếc nhìn Nghiên Ca đang ngồi t1rên sofa, giả vờ ngạc nhiên: “Nghiên Ca? Hóa ra là cô à!”
Nghiên Ca thầm buồn cười, cô ngước lên nhìn Mộ Tân Nhu, sau đó nhếch mô9i cười, không hề lên tiếng.
Bình thản, không ngạc nhiên cũng không khó chịu.
Mộ Tân Nhu thấy Nghiên Ca bình tĩnh như vậy 3thì vô cùng khó chịu.
“Cái áo này.” Mộ Tân Nhu chỉ vào cái áo măng tô Nghiên Ca đang cầm, chân mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt vô cùng8
bất lịch sự. Nghiên Ca cúi xuống nhìn, cô còn chưa kịp làm gì thì Lục Vũ Phỉ đã lên tiếng trước: “Này bà cô, không
nghe tôi nói gì à? Chúng tôi sẽ mua cái áo này!”
Lục Vũ Phỉ không ưa Mộ Tân Nhu!
Không ưa từ cái nhìn đầu tiên!
Không có lý do!
Khuôn mặt trang điểm đậm của Mộ Tân Nhu thoáng sa sầm, cô ta lườm Lục Vũ Phỉ, sau đó lại nhìn sang Nghiên
Ca: “Con cái nhà ai mà mất dạy thể không biết!”
Nghiên Ca thở dài, vốn dĩ cô không định phí lời với cô ta làm gì, nhưng cô ta lại nói Vũ Phỉ mất dạy, thế thì sao mà
nhịn cho được?
Cô đứng dậy, đưa cái áo măng tô cho nhân viên: “Gói lại đi!”
Dứt lời, cô nhìn Mộ Tân Nhu bằng ánh mắt nhuốm vẻ khinh miệt: “Con cái nhà tôi đấy, nhận được sự giáo dục
thuộc hàng tốt nhất. Muốn cư xử lịch sự phái phép thì cũng phải tùy xem đối phương là ai đã!”
Vũ Phỉ cười khẽ, vui vẻ ra mặt. Nghiên Ca ôm lấy vai cô, sự ăn ý của hai người không cần bất kỳ lời lẽ dư thừa nào.
Mộ Tân Nhu nhất thời không kịp phản ứng, đưa mắt đánh giá Lục Vũ Phỉ, sắc mặt hơi khó coi!
“Phục vụ, gói hết đồ lại cho tôi! Chị dâu, chúng ta đi!”
Lục Vũ Phỉ vênh mặt lên, liếc Mộ Tân Nhu, trong mắt độc một vẻ khinh thường!
Cô không có ngu, cô nhìn ra được là ả này