Bọn họ chỉnh lại mũ, bước đến trước mặt Bùi Văn Cảnh và Cố nghiên Ca: “Anh chị có chuyện gì mà làm ầm ĩ ở đây?
Anh chị có biết đây3 là nơi công cộng, hành vi này của anh chị sẽ gây ảnh hưởng đến an toàn chung của mọi người
không?”
Nghiên Ca mím môi, ôm 1Lục Vũ Phỉ đang trong trạng thái kích động, giải thích: “Xin lỗi anh cảnh sát, có một chút
hiểu lầm. Nếu cần thiết tôi có thể phối9 hợp đi theo các anh về đồn cảnh sát để ghi biên bản.”
“Ghi biên bản gì, liên quan gì tới chị.”
Cảnh sát tuy rất h3uênh hoang nhưng khi nghe những lời Nghiên Ca nói lại hơi sững sờ.
“Anh, còn cả bà nữa. Gào thét giữa bệnh viện cử như đây8 là nhà của mấy người đấy à? Nếu còn dám làm loạn trật
tự công cộng, tôi sẽ bắt các người lại để tránh gây ảnh hưởng tới trị an.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Nghiên Ca, anh cảnh sát đứng trước mặt Bùi Vân Cảnh và bà Bùi không ngừng to
tiếng khiển trách cả hai.
Bởi vì người báo cảnh sát là y tá của bệnh viện, mà cảnh sát khu vực này cũng đã quen với những tranh chấp trong
bệnh viện rồi. Nên bọn họ cũng không điều tra kỹ mọi việc, sau khi nói đôi ba câu ổn định lại tình hình, họ lại vội
vã rời đi.
Nghiên Ca thở dài, cô cũng rất bất đắc dĩ vì bị kéo vào chuyện ồn ào này.
Nghiên Ca chẳng thèm để ý tới biểu cảm của Bùi Vân Cảnh và bà Bùi, cô tiếp tục ôm vai Lục Vũ Phỉ, rảo bước rời
khỏi bệnh viện, bước lên xe đi về nhà.
***
Về đến nhà, tối hôm đó Lục Vũ Phỉ bắt đầu sốt cao,
Cô ấy sốt li bì, không ngừng lẩm bẩm nói mê sảng. Lê Uyển mất ngủ cả đêm, ở bên giường chăm sóc cho con gái.
Không cần nói cũng biết Nghiên Ca bị Lê Uyển mắng chửi thế nào. Bởi vì chuyện lần này, quan hệ mẹ chồng nàng
dâu giữa hai người lại càng căng thẳng hơn.
Tám giờ tối, Nghiên Ca ngồi trong phòng ngủ thẫn thờ ngẩn ngơ.
Cô vẫn nghi ngờ sao đứa con của Mộ Tân Nhu có thể dễ dàng bị mất như vậy?
“Tinh tinh!”
Tiếng báo tin tức nóng hổi truyền đến, đầu đề của tin tức là: “Bắt gặp cảnh bồ nhí bắt nạt vợ ở bãi giữ xe trung tâm
thương mại. Vì hận tình, bồ nhí đã ra tay làm hại đứa bé trong bụng người vợ.
Cái quái gì vậy!
Nghiên Ca nhìn thông báo kỳ lạ hiện lên trên màn hình, cô nghĩ một lát mới nhớ ra chắc vì lúc trước xem tin tức
trên điện thoại ở trung tâm thương mại không cẩn thận ẩn nhận thông báo rồi.
Bởi vì nhìn thấy hai chữ “đứa bé”, cô mới ấn mở tin tức đó ra đọc.
Dưới đầu đề tin tức có một bức ảnh cực lớn khiến tim Nghiên Ca đập loạn nhịp. Chiếc xe BMW quen thuộc, một
người phụ nữ đang đau đớn nằm trên nền đất, còn bóng hình quen thuộc hơn đang ngồi xuống ra tay với cô ta.
Bức ảnh này khiến đôi mắt Nghiên Ca tối đi. Xe của cô, người là cô, còn có Mộ Tân Nhu, nhưng không hề có bóng
hình của Vũ Phỉ.
Bức ảnh này được chọn góc và thời gian chụp rất chuẩn xác,
Đến cả cô khi xem bức ảnh này cũng không thể không nghi ngờ có phải mình đã ra tay làm hại Mộ Tân Nhu hay
không.
Nhìn bức ảnh có vẻ như lúc Mộ Tân Nhu vừa ngã ra đất ôm bụng kêu đau. Lúc đó cô định cúi xuống đỡ cô ta dậy,
nhưng lại bị cô ta vươn tay đẩy ra.
Vậy mà cả quá trình cô biết, lại trở thành một câu chuyện hoàn toàn khác trong bức ảnh này.
Tin tức được xếp vào mục “Tin tức xã hội”.
Dòng tiêu đề xuất hiện những từ khóa và điểm nóng thu hút sự chú ý, chẳng mấy chốc, dưới tin tức này đã xuất
hiện rất nhiều bình luận của cộng đồng mạng.
Trăm miệng một lời, Nghiên Ca trở thành đích ngắm cho mọi người hùa vào chỉ trích. Thậm chí, có cả những cộng
đồng mạng đồng tình với Mộ Tân Nhu còn hô hào muốn “làm thịt” Nghiên Ca.
Trong thời đại mạng Internet phát triển, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Tuy Nghiên Ca cảm thấy rất buồn cười với tin tức này, nhưng khi quan sát kỹ góc chụp của bức ảnh, cô chợt nghĩ
tới điều gì đó. “Tinh tinh!” Điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem, vẫn là hai chữ đơn giản như mọi khi: [Xuống
lầu!] Nghiên Ca cười khổ. Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa Vũ Phỉ vẫn còn sốt cao, nếu cô ra ngoài với
anh thì có vẻ không ổn lắm.
Nghiên Ca không ngừng suy nghĩ miên man, cô xuống lầu, đi vào gara từ cửa sau, quả nhiên nhìn thấy xe của chú
Út đang đỗ bên cạnh.
Cô đứng bên cạnh xe, gõ nhẹ lên cửa sổ. Cánh cửa xe hạ xuống, khuôn mặt sắc sảo góc cạnh của Lục Lăng Nghiệp
như phủ một tầng sương lạnh.
Nghiên Ca chớp chớp mắt, cười khổ: “Chú Út, anh biết chuyện rồi