Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Vợ ơi, em chạy đi đâu rồi?” Tiếng gọi của Lục Thiếu Nhiên nhẹ vang trên hành lang. Nghiên Ca lập tức đẩy Lục
Lăng Nghiệp ra, ngậm ngùi th3ở dài. Cô chầm chậm bước ra cửa: “Thiếu Nhiên, em ở đây.”
“Vợ?” Lục Thiếu Nhiên theo tiếng gọi đi đến đứng trước mặt Nghiên Ca, A1nh liếc nhìn khuôn mặt ỉu xìu của cô,
vươn tay vuốt tóc cô, dỗ dành: “Sao lại rầu rĩ thế này, cũng chỉ là tới thành phố B thôi mà. Không 9sao đâu, anh đi
cùng em.”
Đúng là gây chuyện!
Nghiên Ca nhướng mày bỏ tay anh trên đỉnh đầu xuống: “Anh tự lo cho mình tr3ước đi.”
“Anh ả? Ha ha, anh tốt chán. Em yên tâm, Quý Thần sẽ hiểu thôi.”
Nghiên Ca có đôi chút đồng tình, thương xót liế8c nhìn khuôn mặt chẳng hiểu chuyện gì của Lục Thiếu Nhiên,
trong lòng âm thầm thở dài.
Đợi anh ấy biết chuyện ở thành phố B rồi, xem có còn cười được nữa hay không. Nghiên Ca đẩy Lục Thiếu Nhiên,
nói: “Em muốn ở một mình, anh đi chơi game của anh đi.” Lục Thiếu Nhiên bị Nghiên Ca đẩy ra, nhưng không
chịu đi. Anh ấy vừa quay người tránh tay cô, lại vươn mặt ra trước mặt cô năn nỉ: “Vợ ơi, không muốn đầu. Anh
muốn em ở bên anh cơ.” Công tử ăn chơi phóng túng bỗng bắt đầu múa mép nói linh tinh, khiến cho Nghiên Ca vô
cùng bất đắc dĩ.
Đôi mắt cô nhìn anh ấy thật lâu: “Đừng có bày trò nữa, anh mau về đi.”
“Vợ…”
Lục Thiếu Nhiên nào có biết mấy biểu cảm và giọng điệu không biết xấu hổ ấy của mình chẳng những không trêu
được Nghiên Ca vui vẻ.
Mà còn…
“Lợi nhuận của công ty con tụt dốc hơn 70%…”
Chú Út sầm mặt, nói vọng ra một câu lạnh thấu xương từ trong phòng khách.
Lục Thiếu Nhiên lập tức run rẩy, lông tơ cũng dựng ngược cả lên. Anh chàng xụ mặt nhìn Nghiên Ca, ánh mắt trở
nên vô cùng hoảng sợ, đẩy lại Nghiên Ca vào phòng khách: “Gì ấy nhỉ, ở… em cứ ở phòng khách đi. Anh phải chơi
game tiếp đây. Không có chuyện gì thì em đừng về, mau đi đi!”
“Thiếu Nhiên, anh…”
Nghiên Ca dở khóc dở cười bị anh ấy đẩy lại vào trong phòng, trước khi đóng cửa, Thiếu Nhiên vẫn còn vươn đầu
vào, vẫy tay: “Vợ ơi, trăm sự đều nhờ em.” “Bịch!” một tiếng, cánh cửa phòng bị