Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Ophy, cháu nhớ thím quá!”
Nghiên Ca tiến lên ôm lấy người phụ nữ người Pháp, chào hỏi bà ấy.
Ophy nhìn Nghiên Ca với vẻ m3ặt hiền từ, kéo tay cô nói: “Marco cứ nhắc tới cháu suốt!”
Nghiên Ca mím môi nở nụ cười, trong mắt là sự biết ơn không hề che giấ1u với Ophy.
Hai người nắm tay hàn huyên một lúc, Lục Thiếu Nhiên bĩu môi tiến lên, dùng tiếng Pháp nói: “Ophy thiên vị quá,
cháu 9cũng về rồi mà!”
Ophy giật mình, đưa mắt nhìn sang Lục Thiếu Nhiên.
Sau một thoáng ngạc nhiên, bà ấy lập tức nở nụ cười: 3“Mark?”
Lục Thiếu Nhiên gật đầu: “Vâng, cháu đây!”
“Ồ, Mark, đã lâu không gặp!”
Sau khi tán gẫu mấy câu, Nghiên C8a và Lục Thiếu Nhiên đẩy vali đi vào căn bungalow hai tầng: “Marco có ở nhà
không ạ?”
Sơ Bảo sống ở Paris từ nhỏ, cho nên trước giờ Ophy đều gọi thằng bé là Marco. Ophy cười gật đầu: “Ở trong phòng
đẩy, chắc không ngờ mọi người lại đến nhanh như thế.”
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên nhìn nhau, mở cửa ra, cách bày trí quen thuộc trong phòng khiển Nghiên Ca như
nhớ lại lúc du học.
Khi đó vì lúc kiểm tra sức khỏe năm nhất đại học cô đột nhiên mang thai, cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể tạm nghỉ
học.
Đó cũng là lý do người khác du học bốn năm, còn cô mất tận năm năm!
Chính vì thế nên cô không thể tiếp tục ở lại ký túc xá của trường nữa, chỉ có thể ra ngoài thuê nhà.
Có lẽ vì may mắn, lúc đó hai con trai của Ophy đều ở nước M, phòng để trống, cô bèn ở lại đây.
Cũng vì như thế nên cô mới trở nên vô cùng thân thiết với Ophy.
Bà ấy không có con gái, lại mất chồng lúc tuổi trung niên, cho nên yêu mến Nghiên Ca chẳng khác nào con ruột.
Đến lúc Nghiên Ca về nước, vì rất nhiều lý do nên không thể đưa Sơ Bảo theo, Ophy đã chủ động nhận trách nhiệm
chăm sóc Sơ Bảo.
Nghiên Ca khắc ghi ân tình của Ophy trong lòng, cũng không có cách nào báo đáp! Ophy kéo Nghiên Ca vào
phòng, nhìn lên tầng hai hô to: “Marco, mau xuống đây!”
Một tiếng bước chân nhanh nhẹn nhanh chóng vang lên từ trên lầu, sau đó một giọng nói mềm mại non nớt vang
lên: “Bà nội Ophy, sao thế ạ?” Nghiên Ca đỏ mắt đứng ở đầu cầu thang, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy
nhanh tới, vừa kích động vừa vui mừng. Còn ba ngày nữa, Sơ Báo sẽ tròn bốn tuổi. Cậu bé mặc áo gile jean, quần
thể thao màu đen, đi giày da nhỏ, vừa hăng hái vừa vui vẻ