Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Kẽo kẹt.” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Nghiên Ca ngước mắt nhìn, vừa thấy Lục Lăng Nghiệp, cô không cầm lòng
nồi đứng dậy: “Chú Út.” TS Lục Lăng 3Nghiệp đóng cửa, đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng nhìn cô. Nghiên
Ca củi đầu, cắn môi: “Sơ Bảo là con của em. Năm đó… Ừm!”
Cô c1òn chưa kịp nói xong, Lục Lăng Nghiệp đã lập tức giữ lấy gáy cô, ôm cô vào lòng. “Từ từ hẵng nói.”
Giọng của Lục Lăng Nghiệp trầm thấ9p khàn khàn, ôm lấy cô thì thầm. Nghiên Ca ở trong lòng anh, ngửi mùi
hương mát lạnh quen thuộc, và hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá của an3h, sống mũi cô cay cay.
“Chủ Út…”
Đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp mím chặt, anh dịu dàng ôm lấy cô, vẻ ngang ngược, độc đo8án bỗng biến mất.
Lúc khi buông Nghiên Ca ra, nhìn vết máu đã khô lại xung quanh miệng vết thương của cô, anh hỏi: “Có đau
không?”
Nghiên Ca lắc đầu: “Không đau. Chú Út, chủ không tức giận nữa phải không?” Nghe vậy, dung mạo lạnh lùng của
Lục Lăng Nghiệp hiện lên một chút giễu cợt: “Em chuẩn bị lời giải thích đi, đêm nay anh muốn nghe!” Nghiên Ca
ngẩn ra, nở nụ cười, thở dài nhẹ nhõm. Anh vẫn ngang ngược, nhưng mà sau khi cơn giông tố qua đi thì sự dịu
dàng trong anh vẫn vẹn nguyên.
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương cho Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp ở lại biệt thự rất lâu, gần sáu giờ tối mới vội
vàng rời đi cùng Yển Thất và Cổ Hân Minh.
Mặc dù đã hòa hợp như lúc đầu nhưng mà trong lòng Nghiên Ca vẫn cảm thấy không ổn.
Trước khi đi, chú Út nói với cô một câu, khiến trái tim cô rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Anh nói: “Em còn nhớ trên bờ biển của thành phố B anh đã nói gì không?”
Sau khi nói xong câu này, anh không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Nghiên Ca ngẩn người ở trong phòng rất lâu. Một đêm bên bờ biển lãng mạn, anh đã nói: “Chỉ cần do em sinh là
được!”
Chú Út muốn nói với cô là anh có thể chấp nhận Sơ Bảo vô điều kiện, hay là đang