Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Đến tận bây giờ, Nghiên Ca vẫn còn nhớ mãi!
Khi đó, cô coi Mộ Tân Nhu như người bạn thân tốt nhất của mình, cùng ăn cùng ở, chia sẻ tất3 cả bí mật với cô ta.
Lần đầu tiên cô và Bùi Vân Cảnh gặp nhau, quen biết Bùi Văn Cảnh, yêu đương với Bùi Vân Cảnh, cô ta luôn là
ngườ1i chứng kiến.
Không ngờ, đến cuối cùng lại tác thành cho chuyện bẩn thỉu này!
Mộ Tân Nhu khóc lóc như mưa, nức nở nói với cô r9ằng, Bùi Vân Cảnh đợi cô ở khách sạn Cẩm Bá phòng 1332 gần
trường học.
Cô không nghi ngờ, cũng không chần chừ gì, cầm ảnh chụp xoay ng3ười rời đi. ở phía sau lưng vẫn truyền đến
tiếng khóc của Mộ Tân Nhu, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Khách sạn Cẩm Bá, khách 8sạn năm sao duy nhất ở gần trường học.
Bởi vì giây phút này cô hít thở cũng cảm thấy đau đớn, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo,
Không chút chần chờ, cô đi đến cửa phòng 1332. Nhìn thấy cửa phòng khép hờ thì đẩy thắng cửa ra, đi vào.
Cô không ngờ, giây phút đẩy cửa đi vào, thứ chào đón cô chính là sự tra tấn như địa ngục.
Trong phòng tràn ngập mùi hoa hồng. Cô hùng hổ đi vào, vừa vào bên trong tất cả mọi thứ trước mắt trở nên mơ
hồ, gáy bị người ta đập mạnh một cái, cô ngất lịm đi.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, trong căn phòng tối đen không nhìn rõ năm ngón tay, có người đang đè trên người cô.
Tư thế của cô bị kìm lấy rất chặt, sức lực mạnh mẽ ngang ngược xâm chiếm lấy cô.
Đau… đau đớn vô hạn!
Cô khóc lóc, cầu cứu, nhưng ngoại trừ tiếng hừ lạnh của đối phương ra thì cô không nghe được gì nữa. Mặc cho cô
có vùng vẫy, giãy giụa thế nào, sức lực của đối phương vẫn như có thể nghiền nát cô vậy. Cơ thể nặng nề đè lên cổ,
đau đến cơ thể chết lặng, thậm chí còn lạc cả giọng. Cô không được ai giúp đỡ, mà còn bị làm nhục không ngừng
nghỉ. Không sai, cô luôn coi đó là làm nhục. Cô không thấy rõ người đè lên mình, chỉ biết sức lực của gã rất lớn,
nắm chặt vai cô, như không biết mỏi mệt mà xông vào khiến cô như thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết.
Cô bất tỉnh mấy lần, lại bị đánh thức, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cả người cô như bị đánh nát, như con
rối bị ép chấp nhận tất cả. Cuối cùng, cô chỉ nhớ rõ khi tia sáng mơ hồ chiếu vào từ rèm cửa sổ,