Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ở một ngôi biệt thự nhỏ cũ kỹ trong nội thành.
Đêm đã về khuya, Nghiên Ca ngồi trên ghế mây trong sân, khuôn mặt cô 3trầm lặng không chút cảm xúc, chỉ chăm
chú nhìn lên bầu trời mênh mông lấp lánh ánh sao. Cô không ngừng lướt tay trên màn hì1nh điện thoại, đôi mắt
phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Lục Thiếu Nhiên tắm xong mặc một chiếc quần đùi bơi màu đỏ nổi bậ9t, trên người lại mặc một chiếc áo phông
màu trắng rộng thùng thình ngồi trước mặt Nghiên Ca, cũng nhìn lên bầu trời theo án3h mắt cô: “Vợ ơi, trên đó có
chủ Út à?”
Nghiên Ca giật mình, thu lại ánh mắt, liếc qua Thiếu Nhiên, nói: “Sao anh kh8ông đi ngủ đi?” Lục Thiếu Nhiên vẫn
cầm khăn tấm trên tay, vừa lau đầu vừa cười gian: “Anh ở bên em mà!”
“Anh thôi đi!”
Lục Thiếu Nhiên tiện tay đặt khăn tắm lên bàn, nhõng nhẽo: “Nghiên Ca à…”
Thiếu Nhiên bỗng đổi sang giọng thâm tình khiến cho Nghiên Ca kinh ngạc: “Anh lại sao vậy?”
Lục Thiếu Nhiên nghĩ ngợi một lát, đôi mắt đảo tròn, nói: “Ngày kia là sinh nhật của Sơ Báo rồi, em định sắp xếp
thế nào?” Nghiên Ca cụp mắt, nói: “Cứ nghe theo thằng bé thôi, bây giờ nhóc con ấy có nhiều ý tưởng lắm, để xem
con thích làm gì chúng ta phối hợp theo là được.”
“Vậy… em định lúc nào về nước?”
Lục Thiếu Nhiên hỏi thăm nhất thời lại khiến trong lòng Nghiên Ca thêm phiền muộn. Cô thở dài, đôi mắt như phủ
màn sương mờ mịt: “Em cũng chưa nghĩ kỹ.” “Chậc chậc! Vợ ơi, lần này em quyết tâm đấu tranh với chú Út đến
cùng đấy à?”
“Anh nhắc đến anh ta làm gì?”
Lục Thiếu Nhiên cứluôn miệng nhắc tới Lục Lăng Nghiệp, trái tim của cô cũng thấp tha thấp thỏm không yên.
Đã quyết tâm rồi sao?
Chắc chắn là không rồi.
Chỉ là lúc ấy khi biết được chân tướng, mọi chuyện thật sự vượt quá sức chịu đựng của cô nên cô vốn chưa hề
chuẩn bị tâm lý chút nào Bây giờ bình tĩnh lại tuy trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề nhưng ít nhất không còn
quá kích động như tối qua nữa.
Năm năm trước, người đó là Lục Lăng Nghiệp, điều đó đã vượt mọi khả năng mà cô có thể nghĩ tới.
“Thể… em định lúc nào mới đi gặp chú ấy? Chút tài mọn của Simon, anh thấy cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được ba
ngày thôi. Với các mối quan hệ và thủ đoạn của chú Út, muốn tìm ra chúng ta chẳng khó khăn gì đâu.”
“Em biết mà. Để em… suy nghĩ thêm đã.” Nghiên Ca mệt mỏi bóp trán.
Sao cô lại không biết thủ đoạn của chủ Út chứ, nhưng… cô giận anh!
Vì cớ gì mà năm năm trước cô bị anh “xơi” sạch sẽ, anh thì sung sướng rồi nhưng chỉ có mình cô vẫn phải gánh cái
danh “nhục nhã”, ngày nào cũng hoảng sợ bất an chứ.
Mặc dù cô cũng cảm thấy rất may mắn, nhưng cũng