Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Sau khi ra khỏi phòng, trên mặt Hoàng Nguyệt Tuân toàn là mồ hôi, anh ta vẫn không ngừng trợn mắt trừng Lục
Lăng Nghiệp, t3ức giận mắng: “Lục Lăng Nghiệp, ông đây nhất định không bỏ qua cho mày!”
“Vô dụng!”
Chú Út hừ lạnh, dáng 1vẻ ngạo nghễ và ánh mắt lạnh lùng kia thể hiện rõ anh chẳng coi Hoàng Nguyệt Tuân ra gì
cả.
Trong phòng riêng, khôn9g gian lại trở nên tĩnh lặng, Nghiên Ca vỗ ngực: “Chú Út, anh… ngang ngược quá!”
Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn cô, 3đôi môi mỏng khẽ mỉm cười: “Không phải em đã biết từ trước rồi sao?”
Nghiên Ca: “…”
Không hiểu vì sao từ 8sau khi hai người làm chuyện đó, mỗi khi cô với chuyện với anh lại luôn cảm thấy trong lời
nói của anh còn có ẩn ý khác, mà ẩn ý này còn là loại khiến người ta phải xấu hổ che mặt.
Nghiên Ca lắc đầu, cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi!
Chút sóng gió do Hoàng Nguyệt Tuân mang đến cũng chỉ như một viên đá rơi vào hồ nước. Mặc dù có khiến cho
mặt nước xao động, nhưng không để lại ảnh hưởng quá lớn.
Hai người vui vẻ ăn hết nồi lẩu, Nghiên Ca mới cùng Lục Lăng Nghiệp ra khỏi tiệm lẩu. Ngoài cửa vốn dĩ khách
khứa ồn ào náo nhiệt, nhưng bây giờ lại trống trải đến không ngờ.
Nghiên Ca nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, có kinh ngạc phát hiện phía bên đường đối diện tiệm lẩu, có
khoảng bay, tảm chiếc xe quân đội màu đen đỗ ở đó.
Cô hoảng hốt nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, chuyện này…”
Lục Lăng Nghiệp vô cảm nhìn con đường đã bị dẹp hết xe cộ, ánh mắt u tối và sắc bén.
“Xoạch”, cửa xe mở ra, người bước xuống xe đầu tiên là một người đàn ông mặc quân phục.
Anh ta đứng bên kia con phố nhìn Lục Lăng Nghiệp, sau đó bỗng xoay người lại mở cửa ghế sau.
Nghiên Ca lo lắng nắm tay lại, lúc đối phương còn chưa bước xuống xe, nhỏ giọng nói: “Chú Út, làm thế nào bây
giờ? Hình như người đến không có ý tốt!”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cho rằng ngọn nguồn liên quan đến Hoàng Nguyệt Tuân. Dù sao hai người họ
mới chỉ xuống máy bay không lâu, vừa dùng bữa xong đã gặp phải chuyện này, ngoài Hoàng Nguyệt Tuân ra thì
cô không liên tưởng được đến người khác nữa.
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp sáng rực như đuốc, môi mỏng khẽ mỉm lại, khí thể kiêu ngạo ngang ngược.
“Vào xe chờ anh!”