Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Về Cảnh Hào, Yến Thất đang cầm điện thoại ngồi thẫn thờ trên ghế sofa. Nghiên Ca thầy cô ấy, không khỏi kinh
ngạc: “Tiểu Thấ3t?”
Yến Thất khẽ giật mình, vội vàng nhét điện thoại vào túi, miễn cưỡng nở một nụ cười: “A, hai người về rồi à!” <1br>
Nghiên Ca cảm thấy Yến Thất hơi là lạ, cô đi tới, nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Tiểu Thất, em không sao chứ?”
“9Em ư? Ha ha, em có sao đâu! Hai người về rồi thì em đi nhé. Sơ Bảo còn chưa tỉnh, ngủ rất ngon!”
Nói xong, cô nàng 3xoay người rời đi.
Nghiên Ca nhìn thấy áo khoác trên ghế sofa, lại gọi: “Tiểu Thất, còn áo của em!”
“À ổi, 8chị xem đầu óc của em này. Ha ha ha!”
Yến Thất vội vàng cầm áo lên, rời khỏi Cảnh Hào trong ánh mắt tò mò của Nghiên Ca. Lục Lăng Nghiệp cởi áo
khoác, vừa mới ngồi xuống, Nghiên Ca đã đi đến: “Chú Út, Yến Thất có gì đó rất lạ!”
“Ngày nào mà nó chả là lạ!”
Nghiên Ca: “…”
“Chú Út, có phải Yến Thất gặp chuyện gì đó rồi không?”
Nghiên Ca mệt mỏi dựa vào cạnh anh, trong đầu không ngừng nghĩ tới biểu cảm và dáng vẻ hốt hoảng lúc Yến
Thất rời đi.
Trong ấn tượng của cô, Tiểu Thất chưa bao giờ hoảng hốt như vậy.
“Quan tâm con bé đến vậy sao?”
Lục Lăng Nghiệp hơi ghen tỵ nhìn Nghiên Ca, ánh mắt âm u, anh nhíu mày nhìn cô.
Nghiên Ca đập anh một cái: “Không phải chứ! Chẳng lẽ anh không cảm thấy Tiểu Thất rất kỳ lạ sao?”
“Chuyện nam nữ, em không giúp được!”
“Ồ? Có phải là cô ấy và Thị trưởng Lãnh.”
Sắc mặt Lục Lăng Nghiệp dần trở nên sâu xa: “Không chỉ có cậu ta!”
Nghiên Ca giật mình, ra vẻ thần bí cười nói: