Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Chú Út, chú đã tra ra được thì hẳn là chủ sẽ giúp cháu chứ?”
Lục Thiếu Nhiên không chắc chắn nhìn Lục Lăng Nghiệp, á3nh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ ước có thể khóc cho anh
xem!
Ánh mắt chú Út lóe lên tia sáng, hút một hơi thuốc: “Chú có 1thể giúp cháu!”
“Chủ à, cháu biết mà…” “Nhưng, có một điều kiện!”
Lục Thiếu Nhiên đang định lải nhải ca ngợ9i, cuối cùng lại bị một câu của chú Út làm nghẹn lại. “Dạ? Điều kiện
gì?”
***
Sau khi Lục Thiếu Nhiên và Lục 3Lăng Nghiệp ra khỏi phòng họp, Yến Thanh đúng lúc bể Sơ Bảo ra khỏi kho vũ
khí ở tầng ba.
Vừa nhìn thấy Lục Lăng Nghi8ệp, anh ta một tay giữ bắp chân Sơ Bảo, một tay vẫy vẫy: “Hi, thật trùng hợp!” Lục
Lăng Nghiệp lạnh lùng híp mắt lại, ánh mắt dừng lại trên món đồ đen sì mà Sơ Bảo đang cầm.
Anh hơi hất cằm: “Từ đâu ra?”
Yến Thanh nhướng mày, cười ha ha: “Con nuôi tôi thích, tôi tặng cho thằng bé!”
“Con nuôi cậu?”
Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nhìn Yến Thanh, hơi nhíu mày, có chút không vui.
Yến Thanh run run vai, ngửa đầu hỏi: “Sơ Bảo, bố có phải bố nuôi con không?”
Sơ Bảo ngồi trên vai anh ta, cười híp mắt: “Ông trẻ, bố nuôi nói thích con! Chỉ cần con gọi bố nuôi thì sẽ cho con mô
hình này! Hì hì!”
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp càng sâu thẳm hơn!
Lục Thiếu Nhiên lại thở hổn hển,