Hoconkut3: Mình sẽ giải thích thêm về mấy cái tên sẽ xuất hiện trong chương này.
2. Thương Linh (苍灵)
- Thương (苍): màu xanh
- Linh (灵): linh hồn (như trong tên Bi Linh)
2. Tàng Linh (藏铃)
- Tàng (藏): chứa/giữ/giấu
- Linh (铃) cái chuông
---------------------------------------------------
"Ha! Ta thấy rồi!" Phong Bất Giác nghe vậy, liền nghiêm nghị hét lớn về phía quái vật: "Yêu nghiệt! Còn không mau hiện chân thân!" Hắn hét rất có khí thế, nhưng trên vẫn không thấy chút hành động nào có ý tiếp cận đối phương.
Quái vật kia cũng dứt khoát, giấu không được liền từ bỏ lớp ngụy trang nửa vời này. Chỉ thấy khuôn mặt vàng như nến kia nhanh chóng thay đổi, tất cả nếp nhăn thô ráp dày đặc trên mặt đều biến thành vân gỗ.
Không bao lâu sau, đầu và cánh tay "núp" ở sau cây biến thành hai nhánh của thân cây. Mà trên ngọn cành cây biến ra từ "cánh tay" có treo một cái chuông nhỏ.
Cùng lúc đó, phần cây hướng về phía Tự Vũ đột ngột xuất hiện hai vết nứt hẹp dài màu máu trông như một đôi mắt, rồi đột nhiên mở ra, mí mắt chính là vỏ cây, mà dưới lớp vỏ cây đó lại thật sự có một đôi con ngươi cực lớn đen tuyền.
"Đồ tọc mạch..." Giọng nói nặng nề trầm thấp lần này trực tiếp phát ra từ bên trong thân cây, "Giỏi thì tới đây..."
Tự Vũ không trả lời. Nàng không có gì để nói, chỉ dùng hành động để trả lời.
Ánh kiếm lóe lên, nàng vung tay chém nghiêng, phát ra một luồng kiếm khí pha lẫn linh lực. Cũng không biết chiêu này của Tự Vũ lợi hại đến mức nào, chỉ có thể thấy nàng cách không chém ra một đường dài 2m trên thân cây.
Cây đại thụ hẳn là không thể di chuyển hoặc né tránh, cho nên thân cây phải ngạnh sanh đỡ một đòn này. Từ phần vỏ cây bị cắt vậy mà lại có máu đen chảy ra.
"A!" Một tiếng hét thảm phát ra từ thân cây , có vẻ như quái vật kia đang rất đau đớn.
Phong Bất Giác lúc này đã từ bên kia đi vòng tới bên cạnh Tự Vũ. Hắn biết rõ chỉ cần giữ khoảng cách vài mét thì sẽ không có mối đe dọa nào, vì vậy liền rất tự tin mà đi qua.
"Khả năng phòng ngự có vẻ rất kém a..." Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Có vẻ phạm vi tấn công cũng rất thấp, ừm..." Hắn quay đầu nhìn Tự Vũ: "Vậy thì khả năng sát thương của thứ này hẳn cực kì mạnh, nếu lại gần rất có thể một kích mất mạng a."
"Chiêu ta mới dùng có CD ngắn, nhưng lại cần một chút linh lực." Tự Vũ hiểu ý Phong Bất Giác, bất quá phương pháp tấn công tầm xa của của nàng thật sự có hạn.
"Ừm, cho nên... Hay là cứ để ta." Phong Bất Giác mỉm cười nói, biểu lộ chờ mong.
Tự Vũ nghe vậy thu lại kiếm: "Xin cứ tự nhiên."
"Các ngươi..." Cây đại thụ như nhìn ra thần sắc không hảo ý của Phong Bất Giác lập tức hỏi: "Ngươi... đang âm mưu gì..."
"Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu thôi." Phong Bất Giác nói xong liền đặt cái ghế gãy xuống, sau đó quỳ một chân trên đất. Hắn từ bọc hành lý lấy ra【Quý Cô Moxxi Xấu Tính】và đặt lên ghế, vững vàng mà nhắm vào mục tiêu khủng lồ và bất động cách mấy mét kia.
Tự Vũ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt. Người chơi nói lời "đừng sợ" với quái vật như thế này nàng thật sự chưa gặp bao giờ, cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện như thế này.
"Nếu ta không muốn trả lời thì..." Quái vật như trước dùng ngữ khí hung dữ đáp lại.
Cạch cạch cạch... Tiếng súng đã trả lời câu hỏi này.
Phong Bất Giác nhẹ bóp cò, đầu súng bắn ra vài phát đạn. Cây súng này có thuộc tính lửa, mà đặc hiệu vũ khí lại viết rõ ràng rằng "thích hợp để tiêu diệt thực thể", mặc kệ cây cổ thụ này có là động vật hay thực vật thì cũng sẽ bị món vũ khí này khắc chế gay gắt.
"A! A! A..." Quái vật gầm thét dữ dội, từ vết đạn để lại trên người nó vài đốm lửa, nếu không phải vì dưới vỏ cây có máu đen tắt lửa đi, chỉ sợ nó đã bị đốt cháy mất.
"Nếu ngươi không muốn thành củi đốt... Từ giờ trở đi, ta hỏi ngươi đáp..." Phong Bất Giác dùng hành động thực tế làm cho đối không cách nào từ chối, hắn lập tức hỏi: "Trước hết, nói, ngươi là yêu quái phương nào. Họ tên là gì?"
"Không biết." Quái vật kia trả lời.
"A! Gan đấy!" Phong Bất Giác liền chuẩn bị lại lần nữa nổ súng.
"Đợi đã! Ta nói thật mà!" Quái vật kia nhanh chóng giải thích.
"Vậy à... Được rồi, dù sao ngươi tên gì cũng không quan trọng." Phong Bất Giác ngẩng đầu, tạm thời rời khỏi tư thế nhắm bắn: "Vậy... Trước tiên nói ta nghe, 'Bất Quy Lâm' ngươi nói tới lúc nãy là gì?"
Quái vật kia suy nghĩ vài giây, hỏi ngược lại: "Nếu nói thì ngươi sẽ tha cho ta?"
Cạch cạch cạch...
"A! Được rồi! Ta nói! Mau dừng lại!" Quái vật bị dọa gào khóc cầu xin tha thứ.
Nó lại im lặng một lúc, như đang đợi cảm giác đau đớn biến mất, sau đó mới lên tiếng: "Mấy chục năm trước, dân làng ở thị trấn nhỏ dưới núi rất sợ khu rừng này, vì vậy họ đặt ra cái tên Bất Quy Lâm. Hầu như không ai dám vào khu rừng này, mà có vào... cũng không ra được."
"Bởi vì trong rừng có rất nhiều yêu quái giống như ngươi sao?" Phong Bất Giác hỏi.
"Có. Nhưng không nhiều." Cây đại thụ chế nhạo: "Ta cũng không biết bản thân ta có được tính là yêu quái không, ta vốn chỉ là một gốc cây già trong rừng này mà thôi. Chỉ vì oán khí của 'đứa nhỏ' quá nặng, cả cánh rừng đều chìm trong oán khí nên ta mới biến thành như thế này..." Nó nói đến đây, vết cắt trên vỏ cây bị Tự Vũ chém ban nãy bỗng mở ra, kèm theo một máu đen ào ào chảy ra, và bên trong thân cây hiện ra trước mắt Phong Bất Giác và Tự Vũ.
Hóa ra bên trong thân cây chất đầy người chết, tử trạng những xác chết kia cực kỳ đáng sợ, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt, xác chết nào cũng tứ chi không hoàn chỉnh, nhưng không hề thối rữa. Hơn nữa, tất cả tử