Hoconkut3: Đã fix xong từ chương 186 tới 207, ai lâu r k đọc nhớ đọc lại từ đầu arc nha (>v0)
Meowo: Aaaaaaa ta không muốn đọc lại nữa đâu...
------------------------------------------
Sau khi bò qua xác con cá sấu khổng lồ, Bi Linh và tiểu Thán tiếp tục tiến về phía trước. Bởi vì đã đi đường này một lần rồi nên bọn hắn vô thức tăng tốc độ. Mấy phút sau, hai người liền đến nơi lần đầu gặp con cá sấu.
Đi được một đoạn, trước mắt hai người trở nên sáng sủa, đường hầm dần mở rộng đến cuối thông với một hang động có không gian rất rộng. Một lớp thạch nhũ phủ đều từ đỉnh động tới mặt đất. Dưới ánh sáng, những thạch nhũ với vô vàn hình dạng này tạo ra một kỳ quan đầy sắc màu. Do các bức tường đá xung quanh gồ ghề, không bằng phẳng, lại bị che khuất bởi các nhóm đá nên không thể nào thấy được toàn cảnh của cái hang này
"Chia nhau ra tìm... xem thử có đường hầm nào thông đến nơi khác hay không." Bi Linh nói.
Tiểu thán gật đầu, chỉ về phía nàng: "Vậy ta đi phía này." Vừa dứt lời, hắn đã rảo bước đi.
Cả hai người họ đều có thiết bị chiếu sáng, độ truyền âm trong động này cũng khá tốt, nên chỉ cần không gặp phải ngã rẽ thì cũng chẳng cần lo lắng về vấn đề bị tách ra. Cho nên Bi Linh cũng chẳng dây dưa, nhanh chóng hướng về một hướng khác mà đi.
Đáng tiếc là vận khí của Bi Linh không tốt lắm, hướng nàng chọn rất nhanh dẫn tới ngõ cụt. Sau khi băng qua một vùng nước đọng, xuất hiện trước mắt nàng là một hồ nước lớn, kích thước tương đương với cái mà nàng rơi xuống với tiểu Thán, chỉ có điều đỉnh hang chỗ này bị phong bế, tường đá bao quanh ba phía hồ nước cũng tuyên bố đây là một ngõ cụt.
Nàng một đường vòng vèo rất nhanh đã trở lại nơi tách ra với tiểu Thán, rồi nàng hướng phía tiểu Thán vừa đi. Không lâu sau đó, nàng nhìn thấy ánh sáng và cái bóng thon dài của tiểu Thán sau một tảng đá phía trước.
Tiểu Thán cũng nghe được tiếng bước chân nàng lại gần. Hắn quay đầu lại từ trong ngã rẽ: "Ngươi có tìm được gì bên đấy không?"
"Đường cụt." Bi Linh trả lời, rồi lập tức hỏi lại: "Ngươi thì sao? Đứng chỗ đấy làm gì thế?"
"Hình như ta tìm được một cái cửa." Tiểu thán trả lời.
"Ồ?" Bi Linh trong lúc nói chuyện đã đi đến cạnh tiểu Thán, nàng cũng nhìn thấy cái cái được gọi là "cửa" kia.
Đó là một quả cầu hình bát giác ba chiều, bề mặt khối cầu ánh lên như kim loại, thể tích của nó lớn hơn rất nhiều so với tủ lạnh. Nó 'vô tình' kẹt ở nơi được cho là lối vào của thông đạo, bề mặt hướng về phía bọn hắn, ở giữa có một miếng kim loại có màu sắc khác với phần còn lại. Khi dùng tay chạm vào nó, một menu trò chơi sẽ hiện ra trước mắt người chơi. Thoạt nhìn, có thể thấy đây rõ ràng là thiết lập rất thuần túy của game chứ không hề liên quan đến thế giới quan của kịch bản.
"Là câu đố à..." Bi Linh hỏi.
"Ngươi thử chạm nhẹ lên đó đi." Tiểu thán chỉ vào mảnh kim loại với màu sắc khác biệt mà nói.
Bi Linh liếc nhìn hắn một cái rồi làm theo, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chỗ tiểu Thán chỉ.
"A~ ra là loại câu đố này à..."
Sau khi nàng thấy câu đố hiện ra trước mặt, thần sắc nàng lập tức trở nên thoải mái, giọng nói đã lộ ra một chút đắc ý.
"À... đó chính là vấn đề." Tiểu Thán nói tiếp.
"Ngươi đứng nghệch ra ở đây chỉ để giải cái này ư?" Bi Linh hỏi.
"Đúng vậy a, nhưng nói chuyện với ngươi làm ta quên hết nãy giờ nghĩ gì..." tiểu Thán đáp.
"Đáp án rõ là 75." Bi Linh vừa nói vừa dùng ngón tay vẽ hai số La Mã lên mảnh kim loại.
Một giây sau, toàn bộ mảnh kim loại kia lập tức chuyển thành cùng một màu, rồi trên đỉnh từ từ mở ra như một nụ hoa đang nở. Từng mảnh kim loại gấp vào và bày ra quanh động và mặt đất, hiện ra thông lộ trước mặt bọn hắn.
Hơn nữa, giữa khối lập thể này còn giấu một món trang bị, lúc này xuất hiện trước mắt bọn hắn.
Tiểu Thán ngạc nhiên nói: "Không phải là ngươi tính quá nhanh sao?"
"Thường thôi." Bi Linh ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta vẫn thường hay giải mấy câu khó hơn thế này cho vui a."
Câu đố vừa rồi kì thực chỉ là một đề Sudoku 9x9 mà thôi, và đề mặc định cũng cho khá nhiều số, vì vậy nên độ khó tương đối thấp, thiết lập trò chơi cũng chẳng yêu cầu người chơi điền vào hết tất cả ô trống. Chỉ cần họ tìm được số ở những vị trí đặc biệt và tìm tổng của chúng là được.
Đến cả một đứa nhóc tiểu học lớp ba cũng có thể giải được đề này, nhưng có lẽ sẽ cần nhiều thời gian hơn nếu không có sự trợ giúp của giấy, bút hay bất kì dụng cụ ghi chép nào.
Nói trắng ra thì thứ này cũng chẳng yêu cầu cái gì lớn lao ngoại trừ trí nhớ ngắn hạn, khả năng tính nhẩm và suy nghĩ logic... Đây có thể nói là đúng điểm mạnh của Bi Linh.
"Thú vui tao nhã của ngươi thật đáng sợ... Không lẽ ngươi là nhà toán học?" Tiểu thán nói.
"Ta đang học giáo dục đại cương." Bi Linh nói, "Hơn nữa... Làm gì có nhà toán học nào trẻ như vậy, ta cũng chỉ mới tốt nghiệp hai tháng trước a."
"Thật không... ta lại có cảm giác như ngươi là một kẻ cuồng khoa học. Thật không ngờ." Tiểu Thán lẩm bẩm.
Bi Linh hừ một tiếng: "Còn ta lại thấy ngươi chẳng giống người học y, người đâu nhát như chuột".
Tiểu thán thì chỉ cười, cũng không giải thích gì thêm. Hắn đi ra phía trước nhìn kiện trang bị bên trong khối kim loại kia rồi nói: "Để ngươi lấy món vật phẩm này đi, nhỡ như nó khóa lại sau khi nhặt..."
"Nhìn sơ qua thì ta cũng không dùng được a, nếu như nó thật sự là khóa lại sau khi nhặt, 80% vẫn sẽ bị ta bán đi." Bi Linh trả lời: "Để ngươi lấy đi."
Nàng nói thế cũng không sai, bởi vì món vật phẩm trên mặt đất kia trông như một đôi găng tay quyền anh. Người chơi chuyên bắn súng mà đeo vào thì ngay cả cò súng cũng không kéo được, mà có được thì cũng chả để làm gì.
Tiểu Thán nghe xong liền đi