Rượu hay c*t, đây thật sự là vấn đề nan giải.
Hành động mời rượu của Công Tôn Lập khiến cho Tích Bộ nhận được một loại tín hiệu, thì phải là trong rượu khả năng không có độc.
Đương nhiên, ăn sh*t tại chỗ chỉ là hắn nói một mình, cũng không phải đánh cược với ai, chứ nếu lúc hắn nói lời này với loại người như Phong Bất Giác, không khéo lúc này hắn đã ăn ngang bụng.
"Ách... Vậy thì tại hạ cung kính không bằng..." Tích Bộ do dự, vừa chuẩn bị nhận chén rượu, bỗng nhiên, một thân ảnh chợt xuất hiện, chén rượu Công Tôn Lập đang cầm bỗng không cánh mà bay.
Mà trong phòng lại có thêm một người.
"Ừm... Chỉ cần nghe mùi thơm, liền biết đây là rượu ngon a." Người nói là một thanh niên trạc tuổi hai mươi, thân hình gầy gò, khuôn mặt thanh tú, thân một bộ kính trang*, eo mang ngọc bội, chân đi giày đen. Giờ phút này, trong tay của hắn đang cầm một cây quạt giấy hé mở, mà chén rượu kia đứng vững trên mặt quạt kia, không rơi vãi một giọt nào.
"Hừ... Ta còn nghĩ không biết là ai, ra là thiếu gia vô học của Đường gia." Sử Yên Nhiên vừa thấy rõ khuôn mặt người này lập tức đưa ra một câu châm chọc.
"Này~ Ta, Đường Sĩ Tắc, cũng không phải là vô học, chỉ là khó dạy mà thôi." Đường Sĩ Tắc nghe vậy, mặt tươi cười mà trả lời: "Ngươi nói gì ta, ta cũng không quan tâm, đừng có mà chỉ cây dâu mắng cây hòe mà nói nhà ta không biết dạy con, nếu lời này bị cha ta nghe phải, không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
"Sao, lại đem cha ngươi ra dọa người?" Sử Yên Nhiên nói: "Đường Môn mà so với Vạn Hà Lâu ta..."
"Được rồi." Công Tôn Lập lớn tiếng ngăn Sử Yên Nhiên. Trong lòng hắn thật muốn gϊếŧ nữ nhân này, vị vợ lâu chủ này thật sự là tai tinh gây họa. Còn chưa giải quyết xong việc lều trà Kiếm Mẻ trước mắt, nàng lại vì nóng giận nhất thời mà sắp nói mấy lời thiếu suy nghĩ... Đường Môn có thể tùy tiện xúc phạm sao?
"Đường thiếu gia." Công Tôn Lập không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói với Đường Sĩ Tắc: "Ta mời vị Kim thiếu hiệp uống rượu, vì sao ngươi tiến lên đoạt chén?"
"Ha ha..." Đường Sĩ Tắc cười nói: "Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua cửa phòng, nghe mùi rượu, liền hơi không cầm lòng được."
Tuy nói chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân, nhưng lý do của hắn... rõ là vô nghĩa...
Trên thực tế, vị Đường Sĩ Tắc này, căn bản là đến gây chuyện, hơn nữa người hắn tìm thực ra không phải Công Tôn Lập hay Sử Yên Nhiên mà chính là Tích Bộ Thiếu Gia.
Lý do là gì? Đơn giản mà nói, chính là vì Mộ Dung Dĩnh.
Nói cụ thể nói thì là... Vị thiếu gia Đường gia Đường Sĩ Tắc được giang hồ gọi là "Khoái Thủ Niêm Hoa" này đã hâm mộ Vân Ngoại tiên tử nhiều năm. Bất chấp bộ dáng ăn chơi trác táng khiến tiểu tử này có một ngoại hiệu rất dễ bị hiểu lầm thành hái hoa tặc, kỳ thật hắn là một người rất ngại ngùng ở phương diện tình cảm.
Vị Đường thiếu này cũng xem Mộ Dung Dĩnh như chân ái rồi, vốn bọn hắn môn đăng hộ đối, tuổi cũng gần nhau, chỉ cần hắn có thể bắt chuyện thành công hay gì đó thì khả năng thành công vẫn rất lớn. Nhưng Đường Sĩ Tắc ngày thường rất biết ăn nói, lại ngẩn người trước Mộ Dung Dĩnh, chẳng những lại nói không lưu loát, cái đầu lại đột nhiên không dùng được.
Chính vì vậy, sau màn tỏ tình kinh khủng cách đây 5 năm, Đường Sĩ Tắc bị nữ thần sử dụng thần kỹ "Mười chiêu từ chối". Cú sốc do vụ việc này gây ra đến giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất...
Hôm nay là một ngày nữa Đường Sĩ Tắc như một tên bám đuôi mà đi theo Mộ Dung Dĩnh. Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám ở xa mà nhìn người ta, cũng không dám làm mấy chuyện mãn nhãn xa hoa nào.
Không cần nói thì ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Đường Sĩ Tắc chứng kiến Tích Bộ Thiếu Gia vào phòng Mộ Dung Dĩnh hết cả một cái buổi chiều mới đi ra.
Nếu như Đường thiếu gia đi tới trước cửa thử nghe lén động tĩnh trong phòng, hiểu lầm kia đã không tồn tại rồi, nhưng hắn không phải là loại người làm chuyện như vậy, cho nên một mình hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung...
Cuối cùng hắn rút ra kết luận là: Mấy người lều trà Kiếm Mẻ quá kiêu ngạo rồi! Các ngươi có thể xưng vương xưng bá trước toàn chốn võ lâm trước, nhưng tuyệt đối không thể tán Mộ Dung muội tử của ta! Ta muốn liều mạng với các ngươi!
Bởi vậy mới có một màn kia.
Đường Sĩ Tắc không hề "tình cờ"