Từ ngày hôm đó, Ngôn Thương Du bề ngoài là ở Phò mã phủ chuẩn bị cho hôn lễ nhưng thật ra là bị nhốt lại theo dõi. Vì Thái hậu đốc thúc nên liền chọn một tháng sau cử hành hôn lễ. Sáng sớm đã bị lôi dậy học các thứ lễ nghi đến tối, mỗi lần muốn trốn đi thì sẽ xuất hiện một vị ca ca tuấn tú chặn lại, vùng vẫy thì sẽ có thêm một vị nữa trực tiếp xách, đúng vậy chính là xách Ngôn Thương Du về phòng. Một tên Vu Phong, một tên Vu Vũ, chẳng bao giờ thấy mặt nhưng khi chuẩn bị trốn đi là liền hiện ra như âm hồn bất tán.
Biết trốn không được, Ngôn Thương Du liền ngoan ngoãn, cứ sau khi các vị ma ma đi rồi thì ngồi luyện nội công. Nàng nhớ lúc trước có đi theo mẹ Ngôn học mấy loại khí công, tập quyền để rèn luyện sức khỏe, bây giờ áp dụng vào lại thấy cơ thể cực kì sảng khoái. Ban đêm chán không có di động chơi liền luyện thêm chơi mấy loại võ công gì đó mà Kim thúc thúc viết và mấy loại kiếm, võ dùng để tập dưỡng sinh, ai dè hiệu quả vượt trội, nội công tăng mạnh đến bất ngờ. Cứ chậm rãi đêm qua đêm, ngày qua ngày mà tích tiểu thành đại.
Phò mã phủ này thật sự rộng vô cùng, trang trí tỉ mỉ đến từng li từng tí. Hoa viên rộng lớn có những hòn non bộ, có rất nhiều loại hoa quý hiếm ít gặp đều có. Ở nhà mẹ Ngôn cũng có một vườn hoa do chính tay bà vun trồng chăm sóc lúc rãnh rỗi, Ngôn Thương Du thường theo mẹ phụ giúp bà bầu bạn, còn bà Ngôn thì cứ nói đến hoa này phải chăm sóc làm sao, phải trồng như thế nào, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bà nói riết rồi Ngôn Thương Du cũng yêu thích cây hoa, thích chăm sóc, vun bón nó.
Một tháng này cứ như vậy dần trôi qua, Lâm Minh có tìm đến nàng nhưng thị vệ không cho vào gặp nên nàng cũng nhờ nói lại sau này tự mình tìm hắn. Trước ngày thành thân một ngày, Ngôn Thương Du được tự do đi lại trong phủ. Nhìn cả toàn phủ đỏ tươi, chữ hỉ dán khắp nơi, ngày mai chính là ngày Ngôn Thương Du thành thân, không hiểu sao nàng chỉ biết cười khổ, lòng buồn vô tận. Tay cầm chiếc hắc phiến, nền đen chữ trắng một bài thơ.
Biện thuỷ lưu,
Tứ thuỷ lưu,
Lưu đáo Qua Châu cổ độ đầu.
Ngô sơn điểm điểm sầu.
Tứ du du,
Hận du du,
Hận đáo quy thời phương thuỷ hưu.
Nguyệt minh nhân ỷ lâu.
[Trường Tương Tư (1) - Bạch Cư Dị]
#{Dịch nghĩa:
Sông Biện chảy mãi,
Sông Tứ chảy mãi,
Chảy tới đầu bến đò cũ ở Qua Châu.
Núi non ở Giang Nam, nơi nào (nghĩ tới) cũng khiến lòng buồn.
Nỗi nhớ miên man,
Lòng hận miên man,
Hận này tới khi nào trở về (gặp nhau) mới bắt đầu nguôi được.
Người tựa lầu (một mình chờ đợi) dưới trăng sáng.}
Tương tư một người không yêu mình, nhớ mãi một người không yêu mình, yêu mà hận. Nhìn chữ hỉ mà lòng đau khổ. Ngôn Thương Du chỉ biết lắc đầu, quay về tư phòng hảo hảo ngủ một giấc thôi. Nhớ làm chi, người ta đâu có nhớ mình đâu.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Ngôn Thương Du đã bị gọi dậy. Quần quật cả canh giờ mới chuẩn bị xong. Một thân tân lang hỉ phục đỏ thẫm, thêu chỉ vàng viền trắng. Tóc