"Truyền phò mã." Tinh Hàm thấp giọng.
Ngôn Thương Du nằm trên giường trong phòng của Lâm Minh, tay cầm một quyển thư tịch xem mà như không xem. Lâm Minh một bên lau kiếm, lau xong lau luôn cả cái bàn, một hồi lau luôn cả phòng.
"Cốc... cốc..."
"Cô nương, có chuyện gì sao?" Lâm Minh mở cửa, thấy một cô gái mặc y phục tỳ nữ liền lịch thiệp hỏi.
"Công chúa cho mời phò mã gia tiếp kiến." Tỳ nữ kia thấy Lâm Minh, người này đi bên cạnh phò mã nhưng cũng không biết xưng hô như thế nào. Nhẹ khom người hành lễ rồi nói.
"Ân." Lâm Minh quay vào hướng Ngôn Thương Du nhắc lại.
"Thiếu gia..."
"Được rồi. Công chúa đang ở đâu?" Ngôn Thương Du lười biếng ngồi dậy.
"Bẩm phò mã, công chúa đang ở hậu hoa viên." Tỳ nữ cung kính cúi đầu. Công chúa và phò mã tình cảm hình như không tốt lắm, từ khi thành thân phò mã thường xuyên ra ngoài, dù có ở trong phủ cũng không cùng công chúa một chỗ. Muốn tìm phò mã thì lại phải đến chỗ vị thiếp thân hộ vệ tên Lâm Minh kia. Hai người dính như keo, đi đâu cũng có nhau. Trong phủ từ đâu lại toát lên tin đồn phò mã và vị hộ vệ kia vốn là đoạn tụ. Dẫu sao cũng là phận chủ tử nô tỳ nên cũng chỉ dám len lén to nhỏ sau lưng.
"Ân." Ngôn Thương Du chậm chạp chỉnh lại y phục rồi từ từ lê bước đến hậu hoa viên.
Ngôn Thương Du từ xa đã cảm thấy lạnh người. Kỳ lạ, hôm nay giữa hạ trời đẹp như vậy sao lại thấy lạnh nhỉ? Đến gần mới biết rõ ràng đây là băng khí đang tỏa ra từ người băng sơn công chúa.
"Công chúa điện hạ." Ngôn Thương Du cẩn thận đứng xa Tinh Hàm, mỉm cười chào hỏi. Tinh Hàm mắt không rời bốn chậu hoa, tay nâng niu từng cánh hoa đang héo úa dần, cũng không nhìn đến Ngôn Thương Du. Mà Ngôn Thương Du nhìn thấy như vậy lại nghe mùi nguy hiểm ngập tràn đang quay quanh, Vu Hoa nhịn không được lên tiếng.
"Phò mã gia, hoa là do phò mã làm chết phải không?"
"Này, ngươi đừng vu khống, nó chết thì liên quan gì đến ta?" Ngôn Thương Du trừng mắt nàng.
"Lúc nãy rõ rãng có người nhìn thấy phò mã tưới nước cho nó, phò mã đừng có chối." Vu Hoa chỉ tay vào tỳ nữ đang quỳ một bên, trừng mắt lại với Ngôn Thương Du.
Ngôn Thương Du nghe xong đảo mắt, nhìn sang thấy công chúa vẫn không có phản ứng gì nhưng mùi nguy hiểm lại càng ngày càng nồng đậm. Làm sao thì nói thật như vậy, vốn cây chết không liên quan đến nàng.
"Ừ thì ta thấy cây khô quá nên tưới cho nó ít nước. Nhưng mà tưới nước và cây chết thì có liên quan gì đến nhau? Đừng nói chỉ vì thế mà ngươi đổ thừa cho ta à?"
"Ngươi..." Vu Hoa đang muốn mắng Ngôn Thương Du thì Vu Nhã ở phía sau kéo nàng lại, ôn tồn giải thích cho Ngôn Thương Du.
"Phò mã gia, bốn chậu nghệ tây này là sứ thần Phạn quốc vượt biển từ phương xa mang đến tiến cống dâng Hoàng thượng, cực kỳ trân quý hiếm có khó tìm. Hoàng thượng liền mang hoa ban tặng hết cho công chúa. Hoa này cả tuần trăng chỉ cho mó ít nước thôi, cho nhiều cây sẽ chết. Hôm qua công chúa vừa tưới mà hôm nay phò mã...". Vu Nhã giải thích, đến đây liền dừng lại nhìn công chúa đại nhân. Động tác của Tinh Hàm dừng lại nhưng mắt vẫn không rời chậu hoa.
"Ta, ta..." Ngôn Thương Du cứng họng, không biết phải nói như thế nào.
"A! Bây giờ cũng sắp quá bữa. Công chúa điện hạ, hay là chúng ta đi ăn trước rồi chuyện này sau đi." Nói rồi không đợi Tinh Hàm phản ứng liền nắm lấy tay kéo nàng hướng thiện phòng mà đi.
Vào thiện phòng, nhìn đến cái tay vẫn đang nắm chặt ngọc thủ liền vội vàng bỏ ra. Không biết có phải do quá xấu hổ