"Cái gì? Không thấy?" Tinh Hàm hiếm khi thấy mất bình tĩnh nổi giận đặt tách trà xuống bàn cốp một tiếng lớn.
"Điện hạ, thật sự không tìm thấy phò mã gia, cứ như bốc hơi đi vậy." Vu Hoa cúi người, mặt có chút nghiêm trọng báo cáo lại với Tinh Hàm.
"Công chúa, sáng hôm nay Ngôn Thương Đình có đến tìm Lâm Minh, nàng nói muốn đi Giang Nam không lại tiếp tục ở kinh thành nhờ Lâm Minh nói lại với phò mã gia một tiếng. Lâm Minh nhất quyết đi theo cùng nên hai người có chút to tiếng. Ta thấy lúc Ngôn Thương Đình sắp đi thì Lâm Minh từ trong ngực lấy ra cái gì đó dúi vào tay nàng. Nàng im lặng trầm tư một lúc liền đồng ý Lâm Minh theo cùng, hôm nay ở lại quán trọ kia đến sáng mai họ sẽ xuất phát." Vu Vũ cũng nói lại tình hình bên kia.
Vốn dĩ định trở về nói một tiếng cho công chúa ai dè được người báo lại phò mã mất tích nên vội vã đi tìm. Với nhân lực của công chúa thì cho dù là một trăm Ngôn Thương Du cũng trốn không thoát, nhưng sự thật phũ phàng là một cái bóng cũng tìm không được nên đành về cùng Tinh Hàm thương lượng một chút.
"Ngôn Thương Đình hiện đang ở cùng Lâm Minh trong khách điếm kia?" Tinh Hàm suy nghĩ hỏi một chút.
"Vâng, đúng vậy." Vu Vũ trả lời.
"Từ giờ Tuất đêm qua trở đi xung quanh khách điếm có gì bất thường không?" Chuyện này có quá nhiều chỗ không thể lý giải, chính là không hợp lí nhưng nó cũng vô cùng hợp lí. Chính nàng cũng không lí giải được là sai chỗ nào.
"Không ạ." Vốn dĩ tưởng bắt được con chuột kia về thì không chuyện gì, nhưng bây giờ tìm cũng tìm không xong thật sự là chuyện lớn rồi.
"Cửa thành giờ Dậu đóng cửa, giờ Tuất ta trở về phòng Ngôn Thương Du vẫn còn ngủ trên trường kỉ, chính ta thấy mặt hắn tuyệt không thể lầm. Vừa sang giờ Mão của thành mở, ta cũng trong giờ Mão tỉnh dậy, các ngươi giờ Mão liền đi tìm người. Thế nhưng vậy mà tìm không được, các ngươi nói xem chỗ nào?" Tinh Hàm phân tích lại một chuỗi sự việc, nghĩ tới nghĩ lui lại càng thấy không đúng.
____________________________
Giờ Tý là từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.
Giờ Sửu là từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.
Giờ Dần là từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.
Giờ Mão là từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Giờ Thìn là từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.
Giờ Tỵ là từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.
Giờ Ngọ là từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.
Giờ Mùi là từ 13 giờ đến 15 giờ chiều.
Giờ Thân là từ 15 giờ đến 17 giờ chiều.
Giờ Dậu là từ 17 giờ đến 19 giờ tối.
Giờ Tuất là từ 19 giờ đến 21 giờ tối.
Giờ Hợi là từ 21 giờ đến 23 giờ tối khuya.
__________________________________
"Công chúa, ngài có võ công, Ngôn Thương Du không có?" Vu Phong nghĩ tới một chuyệt rất ư là bất khả tư nghị.
"Công chúa, hắn xuống giường chẳng lẽ người không cảm nhận được?" Vu Nhã cũng thấy sai trầm trọng.
"Hắn biết võ nhưng giấu, thậm chí còn là một cao thủ không tầm thường." Vu Hoa chắc nịch khẳng định một câu. Đừng nói ba người các nàng, kẻ chuyên đi rình mò lấp ló như Vu Nhã còn không qua mắt được công chúa thì người kia võ công có biết bao nhiêu lợi hại mới trốn đi không một chút động tĩnh như vậy.
Tinh Hàm im lặng chấp nhận ý kiến này, nhưng chẳng lẽ đến lúc có người mở cửa phòng hay cửa sổ bỏ đi mà nàng cũng không biết ư? Cho dù cao thủ đến đâu cũng che được âm thanh mà cơ thể phát ra chứ làm sao che đậy được âm thanh ma sát từ khung cửa, nhỏ đến đâu cũng phải có tiếng động chứ.
Đến đây Tinh Hàm cảm thấy đầu có chút đau, lấy tay xoa hai bên huyệt thái dương, Vu Nhã phía sau liền tiến lên giúp nàng. Tinh Hàm thích đấu trí với người, ám toán mưu kế nhiều một chút mới giúp nàng bớt nhàm chán trong cuộc sống, nhưng Ngôn Thương Du hết lần này đến lần khác luôn dùng luật rừng không theo lẽ thường mà làm, hết chơi lưu manh thì giả ngốc giả ngu khiến bản thân không đề phòng, sau đó là bốc hơi chi thuật biến mất ngay trước mắt nàng.
Tinh Hàm dần dần bị dẫn dắt suy nghĩ theo hướng siêu cấp tiêu cực. Cuối cùng kết luận lại là Ngôn Thương Du xem nàng là con ngốc quay vòng vòng mà đùa giỡn. Lần đầu tiên trong đời Tinh Hàm bị người ta đùa giỡn như vậy, máu đều bị nàng giận sôi.
"Nếu để ta tìm được hắn, trước cung sau băm thây cho hắn biết Đại công chúa là có cái gì quyền lực." Nàng nghiến răng nghiến lợi bóp nát tách trà trong tay ném đi.
Tứ Vu thấy lần đầu công chúa giận đến mất hình tượng như vậy, trong lòng liền thay Ngôn Thương Du niệm kinh cầu siêu. Vu Hoa cũng mượn gan hùm nói nhỏ một câu.
"Công chúa, khuê các, thục nữ đâu rồi?" rồi bị Vu Vũ giẫm chân một cái ra hiệu không muốn chết liền im lặng. Vu Hoa biễu môi, mới lúc sáng công chúa còn bảo nàng trời còn chưa sập có gì phải gấp, nữ nhân liền ra dáng giống nữ nhân bla bla còn bây giờ công chúa...
"Ta nghĩ Ngôn Thương Đình chắc chắn biết Ngôn Thương Du đang ở đâu, vì sợ chúng ta nghi ngờ nên mới đợi đến sáng mai mới đi dẫn theo Lâm Minh, Ngôn Thương Du cùng đi mất." Vu Vũ vẫn là nhanh nhảu nói ra suy nghĩ của mình để điện hạ bớt giận.
"Người nói xem, Lâm Minh trước giờ luôn răm rắp đi theo phò mã chưa từng rời nửa bước, lần này rõ là một cái bẫy dụ chúng ta đi tìm Ngôn Thương Du, còn hắn theo Ngôn Thương Đình, Lâm Minh trong bóng tối âm thầm rời khỏi đây. Công chúa ta nói không sai?" Thấy Tinh Hàm nhìn hắn, Vu Vũ liền chắc như đinh đóng cột nói hết ra. [Di: Là quang minh chính đại mà đi (¬_¬") ]
Nghe Vu Vũ nói xong mọi người càng nghĩ càng thấy hợp lý, làm gì có huynh đệ ruột mà còn là song sinh giận nhau như nhìn kẻ thù vậy.
"Vu Vũ nói đúng đấy công chúa, ngoài khả năng này ra ta cũng không được cách khác, lý do hắn trốn đi ta không biết nhưng chắc chắn là muốn trốn đi theo Ngôn Thương Đình nên mới đưa nàng nhiều tiền như vậy." Vu Hoa một bên phụ họa theo.
"Ta cũng nghĩ vậy." Vu Nhã gật đầu tán thành, Vu Phong cũng chấp nhận lý lẽ này.
"Xem ra bổn cung phải đích thân đi chào hỏi vị muội phu này một chút rồi." Tinh Hàm nhếch mép khẽ cười rồi đi vào trong thay y phục sau đó tìm một chiếc xe ngựa phổ thông cùng Tứ Vu hướng đến khách điếm Ngôn Thương Đình đang trụ mà đi.
----------------------------------------------------------
Ngôn Thương Du tự nhận bản thân thông minh nên sáng nay sau khi diễn một màn đáng được giải Oscar xong liền thảnh thơi cùng Lâm Minh trở về phòng nằm lên giường sung sướng cười ha hả.
"Công chúa tưởng tài cán gì, hóa ra cũng chỉ là con hổ giấy. Ha ha. Nàng dù là thông minh thông thiên cũng không đoán được gia đây bùm một cái, phò mã siêu cấp tài giỏi tuấn tú của nàng liền thành nữ phò mã còn đẹp hơn công chúa." Ngôn Thương Du tự luyến đầy hạnh phúc với chiến tích của mình.
"Tiểu thư, công chúa mà biết thì chúng ta có mười cái mạng cũng không đủ nàng chém." Lâm