“Tiểu thư, người xem, hoa tử liên nở rồi. Năm nay thế mà lại nở sớm thật.”Trên chiếc cầu màu lam nhạt bắc qua hồ nhỏ, có hai người con gái đang đứng. Một người vóc dáng nhỏ nhắn mặc chiếc váy màu hồng đào, thắt lưng buộc thành hình chiếc nơ, phần còn lại thả luội theo làn váy. Mái tóc được búi lên hai bên gọn gàng, gắn vào mỗi búi hai quả hồ đào nhỏ xinh bằng nhựa, lại để mấy sợi phất phơ trước trán, nhìn rất đáng yêu. Ngũ quan cân đối, còn chút vẻ non nớt. Xem chừng là một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành. Giọng nói vừa cất lên chính là của nàng ta.Nhan Ly đang cầm một chiếc ô che cho một bạch y nữ tử. Bộ váy trắng mặc trên người nàng mang theo một hương vị tinh khiết, như tiên nhân hạ phàm không nhiễm bụi trần. Mái tóc mềm mại được buộc một nửa, gắn vào một đóa hoa màu hồng phấn, còn lại thả dài xuống lưng. Làn da nàng trắng ngần, sống mũi cao, môi hồng hơi nhếch khẽ. Hàng mi dài cong vút ngước lên, để lộ con ngươi đen láy, tỏa sáng như trân châu lục bảo. Mỗi một cử chỉ đều lộ ra sự thanh cao, khiến người ta không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhiều hơn một chút. Qủa là một mĩ nhân.Dưới cầu, mặt hồ lặng im, không một gợn sóng, nổi lên đó là những đóa hoa tử liên mới nở, cánh hoa chưa bung hết, còn mấy cánh e ấp cụp lại. Vừa qua một đêm, trên những cánh hoa mỏng manh còn đọng lại những hạt sương đêm long lanh ánh nước. Mặt hồ như trong suốt in hình những tán cây hoa hai đầu cầu rủ bóng xuống, lắc lư chập chờn. Gió thổi, cánh hoa khẽ động, làm hạt sương rơi xuống mặt nước, vang một tiếng tách. Ánh mắt của hai cô gái đứng trên cầu dõi theo bóng hoa tử liên không rời. Cảnh đẹp như tranh chính là lúc này.“Tiểu thư, hoa nở thật đẹp. Không hổ là tử liên hoa trong truyền thuyết. Lần này đến đây quả không uổng phí. Nhìn thật muốn hái đem về.”“Nhan Ly, em làm thế sẽ bị người ta mắng đấy.” Liên Cẩm lên tiếng. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng tựa mây bay gió thổi, rung động lòng người. Nghe như mật rót bên tai.Nhan Ly bĩu môi, mắt không rời những đóa hoa. Qủa thực, hoa tử liên không thể hái, chỉ có thể ngắm từ xa. Người ta kể lại rằng, loài hoa này đã có ở đây từ rất lâu, và cũng chỉ duy nhất Phượng thành này mới có. Từng có mấy người muốn đem hoa về ngắm hay đem đi trồng nơi khác, xuồng hồ hái. Kết quả vừa rời mặt hồ, cánh hoa liền héo rũ úa tàn, không còn hương sắc mặn mà như trước. Từ đó, chẳng còn ai có ý định muốn hái hoa đem về nữa.Hoa tử liên đặc biệt ở chỗ, bốn năm hoa mới nở một lần. Mỗt lần từ lúc xuất búp cho đến khi tàn, chỉ đúng nửa canh giờ. Khi nở, cánh hoa xòe rộng trải dài trên mặt nước lại không bị thấm ướt, tỏa xa một hương thơm thoang thoảng thoải mái dễ chịu. Sắc tím của hoa không quá đậm mà chỉ nhàn nhạt, nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ yêu mị vô cùng. Vậy nên mỗi lần hoa nở, sẽ có rất nhiều người đến đây rất sớm để tranh chỗ ngắm hoa.Năm nay, Nhan Ly cùng tiểu thư nhà mình mới đến lần đầu, vì thể trạng của tiểu thư từ nhỏ đã rất yếu, mãi mấy năm gần đây mới đỡ hơn một chút. Vị đại phu kia bảo nên đưa tiểu thư ra ngoài hít thở khí trời, nói hoa văn là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, sẽ tốt hơn cho thân thể. Thế là chủ mẫu liền cho người đưa bảo bối của mình đến đây ngắm hoa tử liên trong truyền thuyết.Bình thường phải vào giữa tháng hai hoa mới nở, nhưng không hiểu sao năm nay hoa lại nở sớm hơn mọi lần những nửa tháng. Nhiều người còn chưa đến kịp dọn chỗ, chứ nếu không, bây giờ Nhan Ly sao có thể cùng Liên Cầm đứng thong dong trên cầu như vậy.“Tiểu thư, người có biết truyền thuyết về tử liên hoa không?” Nhan Ly bỗng quay sang hỏi.“Từng nghe qua, nhưng không còn nhớ rõ nữa.” Giọng Liên Cẩm chầm chậm.Nghe thấy vậy, Nhan Ly háo hức nhìn sang, bắt đầu mở miệng:“Nếu vậy thì để em kể cho tiểu thư nghe, không nghe là phí lắm đấy.”Người ta kể lại, ngày xưa có một người con gái yêu một chàng trai say đắm. Ngay từ lần đầu gặp gỡ đã phải lòng, nàng liền cuốn gói bỏ nhà ra đi theo chàng trai ấy. Hắn ta lại một mực không nhận ra tình cảm của nàng, chỉ xem nàng là bằng hữu mà đi theo bên cạnh, thậm chí sau này khi trong lòng có cô gái ấy, hắn ta cũng chẳng nhận ra. Mãi đến khi mất đi cô gái, chàng trai mới kịp nhận ra tâm ý của mình, nhưng tất cả đã quá muộn. Vốn dĩ hạnh phúc trong tầm tay, thế mà lại bị chính mình đẩy đi xa mất.“Sao cô gái lại mất đi?” Liên Cẩm thắc mắc.“Bởi vì” Nhan Ly trả lời, “Gia tộc của nàng ta vướng vào một lời nguyền rủa, chính là suốt đời không được yêu thương người khác. Một khi đã yêu, chính là trong vòng một trăm ngày phải có lời hồi đáp, nếu không sau một trăm ngày sẽ chết. Nhưng trong suốt quá trình, lại không được thổ lộ, nói cho đối phương biết.”Cuối cùng, để cứu cô gái, chàng trai đã dâng linh hồn cho thượng thần tiên giới. Kết cục, cô gái sẽ thoát khỏi lời nguyền của gia tộc sau bảy bảy bốn chín mùa hoa tử liên. Còn chàng trai thì phải sống lẻ loi từng đó ngày, không ai biết tới nếu còn muốn gặp lại cô gái năm xưa.“Tiểu thư, thật cảm động. Nếu như ngay từ đầu chàng trai nhận ra mình yêu cô gái ấy, thì bi kịch đâu xảy ra. Người ta bảo, hoa tử liên bốn năm nở một lần, chính là hiện thân của cô gái ấy, thời gian nở ngắn ngủi chính là vì không để hai người gặp nhau quá lâu. Gía mà có người yêu em như vậy, có hóa hoa em cũng… Sao tiểu thư lại cười?”Liên Cẩm không trả lời. Nàng nhìn theo những cánh hoa đang trải giữa mặt hồ. Hóa thân của tình yêu sao? Nàng không biết. Nhưng nếu kết cục đều là phải chết, thì thà rằng nói cho hắn ta biết mình yêu hắn đến nhường nào, chứ đừng giữ im lặng. Sợ người mình yêu đau khổ? Muốn hi sinh vì hắn ta?Thực sự Liên Cẩm không nghĩ nhiều như thế. Nàng chỉ nghĩ, nếu một ngày nào đó, nàng yêu ai thì sẽ nói ngay cho hắn biết, dù kết quả như thế nào. Chí ít thì dù có chết đi, cũng không phải chấp niệm về việc đó nữa.Hơn nữa, cô gái này có vẻ là hoa si rồi, chưa biết người ta là người như thế nào mà đã dám bỏ nhà ra đi, hình như có chút ngốc.Đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe tiếng bên cạnh: “Thường thường hoa tử liên nở không đúng thời điểm chỉ có vài ba lần từ đó tới giờ, thường báo hiệu điều rất tốt hoặc điều cực xấu. Người xem, năm nay hoa nở sớm như vậy, có phải là có