Nắng sớm mai chiếu vào phòng qua những khe hở, làm Liên Cẩm tỉnh giấc.Mái tóc đen dài óng mượt được để gọn sang một bên, nàng từ từ ngồi dậy. Khẽ nhíu mày, Liên Cẩm lấy tay nhẹ nhàng kéo lớp áo mỏng manh, bước xuống giường. Đầu có choáng một chút, chân tay hơi tê mỏi, bất quá chưa đến nỗi biến thành phế vật, không thể đi lại.Ở trong phòng, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng Nhan Ly í ới ngoài kia phân công công việc cho mọi người, chắc để chuẩn bị cho gia chủ và chủ mẫu. Vừa mở cửa sổ ra, liền bắt gặp ánh mắt của nàng ta.Nhan Ly có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt của Liên Cẩm. Nàng ta nói vội vài câu với một nha đầu áo xanh, xua tay đi rồi chạy vào nhà.Qủa nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó Nhan Ly bước vào: “Tiểu thư, người tỉnh rồi, để em cho người chuẩn bị thức ăn.” Dường như còn chưa yên tâm, nàng tiếp tục lên tiếng: “Tiểu thư, người nên về giường nghỉ ngơi, vừa mới khỏe lại không nên vận động nhiều.”“Ta biết rồi. Em cứ đi làm việc của mình đi.”Nhìn theo bóng Nhan Ly khuất dần sau cánh cửa, Liên Cẩm thở dài. Nha đầu này hẳn là vẫn còn áy náy với chuyện hôm qua. Mà nghĩ cũng tiếc, vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, cất công cuối cùng chẳng xem được gì, lại còn bị thương.Nhìn vết thương được băng dày cộm trắng toát nơi cánh tay, nàng có chút buồn cười. Chỉ là bị phi tiêu tẩm thuốc mê đâm trúng một cái, thế mà phải mời đại phu giỏi nhất kinh thành tới xem, giống như sắp chết không bằng. Bất quá, tại sao lại tẩm thuốc mê? Muốn bắt cóc nàng sao?Kì thật, nếu muốn ám sát thì chỉ cần tẩm độc là được, khéo giờ này nàng đã thăng thiên rồi cũng nên, đằng này,… Ôi, rối não quá.Liên Cẩm cũng lười nghĩ. Chải lại mái tóc óng mượt, gắn lên một chiếc trâm cài bạc giản dị, lại đi thay y phục mới là một bộ chanh y đơn giản, nàng mở cửa bước ra ngoài.Đi dọc theo hành lang của khách điếm này, Liên Cẩm mới sực nhớ là từ hôm đến tới giờ mình vẫn chưa đi xem hết quang cảnh quanh đây, cả ngày chỉ nằm trong phòng, cùng lắm chỉ có lần ra ngoài ngắm hoa cùng Nhan Ly trước đó.Chỉ là bây giờ có người canh giữ chặt chẽ hơn hẳn.Khách điếm này chỉ có năm căn phòng, nhưng nằm ở vị trí rất đẹp, lại khá yên tĩnh nên được nhiều người lựa chọn khi đến ngắm hoa mặc dù giá hơi đắt. Xung quanh nó là những hàng rào với dây leo sặc sỡ sống động, nhìn khá bắt mắt. Gần đó còn có một hồ nước nhỏ để nuôi cá, rất hợp với những người muốn sống ẩn dật một mình.“Sau này, có lẽ nên tìm một nơi thế này để dưỡng già a!” Liên Cẩm cảm thán. Nhưng nhớ lại vụ ám sát, nàng lại thở dài, “Ở đây có chết cũng chả ai hay.”Đi thêm một đoạn nữa, nàng liền nhìn thấy một khóm hoa tím lịm, rất lạ lẫm. Trông nó như tách biệt với mọi thứ xung quanh đây: cô độc, lại tựa như có phần hiu quạnh. Liên Cẩm bước lại gần, đưa tay chạm vào cánh hoa. Cánh hoa thô ráp, sờ vào liền cảm nhận được những hạt nhỏ li ti trên đấy. Nhụy hoa cũng tím ngắt một màu, dựng thẳng lên, mang theo cái gì đó kiêu hãnh.Kiêu hãnh trong cô độc.Liên Cẩm giật mình vì suy nghĩ đó. Cái gì mà kiêu hãnh trong cô độc kia chứ. Nếu ngươi đã cô độc, chẳng một ai quan tâm, cũng chẳng có ai để ý, thì niềm kiêu hãnh đó có gì đáng khoe? Mà có gì phải kiêu hãnh khi chỉ có một mình không ai bên cạnh? Suy nghĩ điên rồ.“Tiểu Cẩm, cháu đang làm gì đấy?”Một giọng nói bất thình lình vang lên khiến Liên Cẩm giật mình. Nàng ngay lập tức quay người lại. Một lão nhân tóc đã hai màu, được búi gọn sau gáy, mặc một bộ lục y thêu hình chim phượng đỏ rực rỡ, tay cầm theo một chiếc giỏ đựng mấy nhành hoa khá đẹp. Khuôn mặt chữ điền, làn da hơi ngăm, dù lớn tuổi nhưng vẫn nhìn ra sự dẻo dai khỏe mạnh. Có lẽ hồi trẻ lão ta cũng là một đấng nam nhi được nhiều người theo đuổi. Đoán ra đây là một người tuổi đã ngoài tứ tuần, nhìn vào khí chất lại biết trước đây đã từng là người có thể hô phong hoãn vũ.Chỉ có điều, bộ y phục này có chút không thích hợp rồi, mặc trên người lão ta lại càng không thích hợp.Trong đầu Liên Cẩm ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh múa hát uốn éo của những vũ công vẫn thường biểu diễn trong tửu lâu hay ở chốn oanh yến nào đấy, mặc những bộ đồ sặc sỡ, đặc biệt là màu đỏ rực, tay cầm nhành hoa, vẫy vẫy chiếc khăn xanh lục mang trên người…. Thật sự là không thích hợp đi.“Lại thế rồi.” Lão nhân thở dài, đưa tay xoa trán.Liên Cẩm ngạc nhiên: “Thẩm bá bá, có chuyện gì sao ạ?”Người đang đứng trước mặt nàng đây chính là chủ nhân khách điếm, bạn thân lâu năm của lão cha, Thẩm Lý.Hồi trẻ lão ta từng cùng lão cha phiêu bạt giang hồ, tiêu dao tự tại, đi khắp đó đây, mang đầy chí khí của hai người nam nhi nổi loạn. Cho đến khi lão cha gặp mẫu thân, hai người mới dừng lại, bắt đầu xây dựng cuộc sống của riêng mình. Chỉ là Thẩm Lý này, công danh có đó, nhưng gia thất lại không lập, chỉ bảo chưa tìm được ý trung nhân.“Bộ đồ này, chính nó làm cháu ngạc nhiên đúng không? Ta đã bảo là không phù hợp rồi, thế mà Kì nhi cứ bảo mặc.”Kì nhi trong miệng Thẩm Lý chính là đứa bé gái mà lão nhận nuôi, tính đến năm nay vừa tròn mười hai tuổi. Tính tình nghịch ngợm, bướng bỉnh, thế nhưng vẻ ngoài lại khá đáng yêu nên rất được nhiều người yêu thích, đại khái như Nhan Ly cũng rất thích cô bé. Mà giờ thì cô bé không ở tại nơi này, thỉnh thoảng mới tới.“Đúng là hơi không thích hợp.”“Haiz….Mà mới này cháu nhìn cái gì mà ngẩn người thế?”“À, là mấy