Có Nhược Hy cũng vội gật đầu với họ.
“Hợp đồng gì? Không nói trước gì với em liền muốn đưa một người phụ nữ về đây! Là Tô Nhã đúng không? Có phải là cô ta không?”
Giọng nói của cô gái này Cố Nhược Hy thấy hơi quen tai, bèn ngẳng đầu nhìn lên lầu.
“Đã nói với em rồi, không phải là Tô Nhã! Cô ấy đã đính hôn với người khác rồi.
Bọn anh đã hoàn toàn kết thúc rồi.” Lục Nghệ Thần cuối cùng đã tức giận, ngữ khí cũng nặng thêm vài phần.
“Được! Anh nói đi, không phải là Tô Nhã.
Nếu như là Tô Nhã thì em nhảy xuống đây chết luôn!”
Cố Nhược Hy nhìn thấy có một cô gái xông ra khỏi phòng, đứng trước cầu thang tầng hai, tức giận đùng đùng nhìn về phía mình.
Vốn dĩ muốn tránh né ánh mắt sắc bén ghê người, nhưng khí nhìn rõ người ở tầng hai thì Cố Nhược Hy kinh ngạc.
Vậy mà thật sự là cô ấy, An Khả Hinh.
An Khả Hinh cũng ngắn ra: “Sao lại là cô?”
Có Nhược Hy vội cúi đầu, đang muốn bỏ chạy thì An Khả Hinh chạy bạch bạch xuống lầu, kéo lấy cô: “Thì ra thật sự là cô!”
Nghe thấy An Khả Hinh cười, Cố Nhược Hy càng thêm lúng túng.
An Khả Hinh thật sự xem mình là bạn bè, còn mình lại làm tổn thương cô.
Đang định giải thích thì nghe An Khả Hinh nói.
“Người đăng ký kết hôn với Lục Nghệ Thần, chính là cô?”
An Khả Hinh vẫn cười, giống như gặp chuyện rất vui.
Cố Nhược Hy cúi đầu: “Khả Hinh…”
“Chính là cô đúng không?”
“Tôi…” Có Nhược Hy hoàn toàn không biết nên nói gì.
Không ngờ An Khả Hinh cười càng vui hơn: “Chỉ cần không phải là Tô Nhã.
Nhưng nhìn thấy là cô thì càng tốt hơn rồi.”
Cố Nhược Hy không hiểu gì.
Không hiểu logic của cô ấy.
Lục Nghệ Thần đi xuống lầu: “Hai người quen nhau?”
“Đúng thế.” An khả hình khoác tay Cố Nhược Hy: “Bạn tốt của em.”
“Hai người quen nhau lúc nào?” Sắc mặt Lục Nghệ Thần âm u.
An Khả