Cố Nhược Hy ngắc đôi mắt hốt hoảng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt có mấy phần ngông cuồng của Kỳ Thiếu Cần.
Đột nhiên không sợ như vậy nữa, ngược lại lại cười mỉa mai anh ta.
“Cô cười cái gì?” Kỳ Thiếu Cẩn chưa từng nghĩ, Có Nhược Hy bị anh ta bắt thóp, mặc ý chơi đùa như con kiến nhỏ này vậy mà lại cười mỉa mình.
“Tôi đang cười hai người các anh cũng chỉ được như vậy, ấu trĩ khiến người ta buồn nôn!”
“Cô nói cái gì?”
“Ngoài việc lấy mẹ tôi ra để uy hiếp, anh còn có chiêu khác không? Đủ rồi, Kỳ Thiếu Cẩn! Tôi đã bị anh ép cho không còn đường lui nữa! Tôi đã không còn gì để mắt thì có gì mà phải sợ anh nữa!” Cố Nhược Hy hắt bàn tay đặt trên vai mình của Kỳ Thiếu Cần ra, nhìn anh ta với cái nhìn hận vào xương tủy.
“Anh muốn đối phó với Lục Nghệ Thần thì chỉ có thủ đoạn rác rưởi thế này thôi sao? Sẽ chỉ khiến anh nhìn càng thêm vô năng, không chút năng lực!”
Cố Nhược Hy phẫn nộ mà hét lên, khiến cho Kỳ Thiếu Cần cứng đờ tại chỗ.
“Anh biết tôi hận anh đến mức nào không? Hận đến mức muốn anh chết quách ngay đi!”
Kỳ Thiếu Cần triệt để ngắn ra, hoàn toàn không thể chấp nhận sự hận thù nồng đậm trong đôi mắt cô.
Trên mặt anh phủ ta đầy mây đen, nhìn thẳng vào Cố Nhược Hy.
Sự sắc bén trong mắt dễ dàng bị hận ý trong mắt cô làm khuất phục.
Thì ra… cô đã hận anh ta đến mức như vậy rồi.
Hận đến mức mong anh ta chết đi.
Có Nhược Hy không nhìn anh ta thêm cái nào, quay người chạy về phòng bệnh của mẹ, đóng chặt cửa lại.
Dương Thư Dung nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài hành lang, đang định ra xem thử thì nhìn thấy con gái mắt đỏ hoe chạy vào thì liền gấp gáp lên.
“Có phải có người bắt nạt con không, Nhược Hy?” Dương Thư Dung vội xuống giường bệnh.
Cố Nhược Hy nhào qua ôm lấy bà.
“Không ạ, mẹ… không ai bắt nạt con cả.” Cố Nhược Hy lại khóc ra tiếng, ôm chặt mẹ hơn.
Cố Nhược Dương thấy em gái khóc thì vội đến không biết làm gì, không biết nên dỗ em gái vui thế nào: “Em gái Nhược Hy ngoan, đừng khóc, đừng khóc… em gái mà khóc nữa thì anh trai