Cố Nhược Hy hiểu ra: “Thì ra anh có ý này! Cảm thấy tôi rất, rất…” Cố Nhược Hy nghiền răng: “Tôi muốn check in, chẳng lẽ các anh còn muốn đuỏi khách đi sao?”
“Cô muốn check in?” Triệu Mặc chỉ là đánh giá cô từ trên xuống dưới theo bản năng, quả thực là một cô gái rất xinh đẹp, thuần khiết sạch sẽ, khiến cho người ta cảm thấy trước mắt sáng lên một cảm giác tươi mới.
Nhưng không có nghĩa là khách sạn giá trên trời này là nơi mà một sinh viên bình thường như cô có thể ở.
“Chỉ dựa vào ánh mắt đánh giá tôi này của anh, tôi có thể kiện anh.” Cố Nhược Hy phẫn nộ.
“Kiện tôi?” Triệu Mặc cười khổ chỉ vào mình.
“Vì anh nhìn mặt bắt hình dong! Đây là sự sỉ nhục cực lớn đối với khách chuẩn bị check in ở khách sạn của anh.” Cố Nhược Hy ngẳắng đầu ưỡn ngực, đi vào khách sạn Hoàng Thành, không nhìn Triệu Mặc thêm cái nào.
Triệu Mặc vội đuổi theo, anh không thể bị khách kiện, nếu không cho dù anh là trợ lý của boss thì cũng không tránh khỏi việc bị đuổi.
Cố Nhược Hy đã đưa chứng minh thư và thẻ ngân hàng cho lễ tân: “Tôi muốn phòng ở tầng 22.
Quẹt thẻ.”
Lễ tân nhận lấy, rất lịch sự mà quẹt thẻ, sau đó lại vô cùng cung kính mà trả lại thẻ cho Cố Nhược Hy.
Triệu Mặc vô cùng kinh ngạc, không ngờ cô nữ sinh bình thường này vừa mở miệng liền đặt phòng tổng thống cao cấp nhất ở tầng 22.
Cố Nhược Hy cầm lấy thẻ phòng, liếc Triệu Mặc một cái, trực tiếp đi vào thang máy.
Triệu Mặc cũng vội đi theo vào thang máy.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Cố Nhược Hy rất ghét người xem thường người khác.
“Không không, trùng hợp là tôi cũng muốn lên tầng 22.” Triệu Mặc đã đổi thành nụ cười rất lịch sự khách sáo.
“Quả nhiên là kẻ nịnh bợ.” Cố Nhược Hy lườm anh một cái, không bận tâm tới anh nữa.
Triệu Mặc bị cứng họng, không nói được câu nào, chỉ đành cười khan với cô hai tiếng.
Phòng 2206.
Đây là phòng trống