"Chị." Cố Nhược Hy chạy ra ngoài khách sạn, phía sau truyền tới tiếng kêu của Cố Vũ Hiên, bước chân càng nhanh hơn, Cố Vũ Hiên ở phía sau gấp gáp hét lên một tiếng."Em chỉ có một câu muốn nói với chị."Bước chân của cuối cùng cũng dừng lại, cô không quay đầu lại, ngữ khí lạnh lùng nói với Cố Vũ Hiên: "Cậu còn muốn nói cái gì nữa?"Cố Vũ Hiên đi qua, vóc người cậu rất cao, thiếu niên mười chín tuổi thôi nhưng lại giống một nam tử hán đội trời đạp đất, có điều lại di truyền khuôn mặt con nít của Cố gia, nhìn giống một đứa nhỏ tuấn tú vậy."Em chỉ muốn nói..." Cố Vũ Hiên có chút căng thẳng, giọng điệu chậm rãi dừng lại."Nếu như cậu cũng nói những lời như ba mẹ cậu vậy thì em đừng nói gì hết!" Nếu như không phải khi còn nhỏ Cố Vũ Hiên đã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không thành thạo lại hiếu kì gọi cô một tiếng "chị" thì cô tuyệt đối sẽ không đứng ở đây nghe cậu nói như vậy.Khi đó, cô đội mưa đến Cố gia, khẩn cầu Cố Chấn Hồng, hy vọng ông ta có thể bỏ ra chút tiền giúp anh trai trị bệnh, Cố Chấn Hoàng lại chặn cô ở bên ngoài.
Năm đó, cô mười tuổi, Cố Vũ Hiên bảy tuổi, cậu vừa mới tan học trở về, tài xế che dù đưa cậu vào nhà, cậu nh ỏ giọng hỏi tài xế, người đứng trước cửa là ai mà trên người lại ướt sũng thế kia.
Tài xế làm việc ở Cố gia đã lâu, nhỏ giọng nói cho cậu biết, đó là người chị cùng cha khác mẹ của tiểu thiếu gia.
Cố Vũ Hiên dừng lại ở bên cạnh cô, quan sát trên dưới cô một lượt rồi kêu một tiếng "chị".
Khi đó Cố Nhược Hy quả thật là có chút cảm động, bởi ngay lúc cha ruột không nhận mình thì người em trai chưa từng gặp mặt này lại gọi một tiếng "chị", một chút cảm động đó sau cùng cũng bị che lấp trong hận thù của cô đối với gia đình bọn họ.Cố Nhược Hy thừa nhận rằng từ nhỏ tới lớn cô thật sự rất hận, cũng rất đố kỵ với một Cố Vũ Hiên ngậm thìa vàng lớn lên.
Bọn họ rõ ràng là đều có một người bố thế nhưng cuộc đời lại hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là anh trai, cũng là con trai của Cố gia lại còn là trưởng tôn thế nhưng lại sống ở tầng chót, có đôi khi còn đi nhặt túi đồ ăn của bạn học, li3m những mảnh vụn ở bên trong, bị bạn bè đuổi đánh, mắng anh là đồ ngốc.
Bởi vì vậy cô và mẹ đều rất nhiều lần ôm anh rồi khóc, từ đó sự