Cánh môi lạnh của Lục Nghệ Thần khiến cho Cố Nhược Hy run lên.
Cảm giác quỷ dị khiến cô hoảng loạn không thôi, bỗng ngẳng đầu trừng anh.
Vào lúc này, đèn dèn neon đầy màu sắc của khách sạn Hoàng Thành sáng lên, như pháo hoa bùng nỏ, chiếu sáng cả thế giới, một vùng đèn sáng rực, rực rỡ sắc màu…
Cuối cùng cô cũng nhìn rõ mặt anh.
Cánh môi mỏng, sống mũi cao, đôi mắt sâu như vực… Cố Nhược Hy không khỏi kinh ngạc.
Sao lại có người đẹp như vậy, khiến phụ nữ đứng trước mặt anh trở nên mờ nhạt.
Giống như tác phẩm nghệ thuật được nghệ thuật gia tỉ mỉ điêu khắc, đem tất cả ngũ quan hoàn mỹ đều đặt lên trên mặt anh.
Đặc biệt là mắt anh, yên lặng ngắm nhìn giống như có ma lực thu hút linh hồn, khiến người ta không thể chống cự, chìm đắm vào.
“Thì ra mặt như thế này.” Cố Nhược Hy không khỏi nhìn có chút si mê, lâm bẩm.
“Thế nào? Thích rồi?” Môi mỏng của Lục Nghệ Thần khẽ nhướng lên, giọng điệu cười như không cười, mang theo ý mỉa mai nhàn nhạt.
“Không thèm!” Cố Nhược Hy hoảng loạn cúi đầu, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác tự ti, cảm thấy mình thê thảm như vậy, ở trước mặt một người toát lên hào quang như anh, nhỏ bé như hạt cát.
Lục Nghệ Thần thấy cô không nói gì, đầu mày nhíu lại, không hiểu cô gái lắm lời tối đó hôm nay sao lại đặc biệt yên tĩnh.
Mà anh lại trở nên nhiều lời hơn thường ngày, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ vừa xấu hồ vừa giận dữ này của cô, cứ muốn trêu đùa một chút mới vui.
“Uống chút rượu, thế nào?” Anh cũng không cho Cố Nhược Hy cơ hội trả lời, trực tiếp kéo cô vào phòng, sau đó lại đóng cửa số lại.
“Tôi không muốn uống rượu.
Thả tôi về đi!” Cế Nhược Hy vội giãy dụa, nhưng không thoát ra khỏi vòng tay kiên cố của anh được.
Trong phòng vẫn không mở đèn, may mà cửa sổ không kéo rèm lại, ánh đèn neon bên ngoài chiếu vào khiến ánh sáng tối mờ trong phòng trở nên vô cùng ám muội.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú phi phàm gần ngay trước mắt, tim đập liên hồi, giống như con nai nhỏ chạy loạn xạ khiến cả người cô trở nên mắt tự nhiên.
“Tôi tôi…” Cô đã không nói được nên lời hoàn chỉnh.
“Tối nay tôi muốn nghe người ta nói chuyện, vừa hay cô xông vào.” Lục Nghệ Thần buông tay cô ra, thu lại nụ cười trêu chọc cô, trở nên trầm mặc xa lạ.
Vốn dĩ anh đứng trước cửa sổ nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài, tự nhiên cảm thấy đêm tối trầm mặc, yên tĩnh, dài lê thê.
Cô đột nhiên xông vào khiến cho đêm tối cô độc có thêm sự thú vị, không nhàm chán như vậy nữa.
ì Cố Nhược Hy cảm thấy người đàn ông trước mắt trở nên xa vời.
Dù hai người chỉ cách nửa bước chân nhưng lại xa không với tới.
Anh quay người tới quầy rượu, rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho cô: “Dù rất tò mò cô làm sao mà xông vào được, nhưng hãy uống với tôi một ly đã.”
Cố Nhược Hy nghe ra được ngữ khí nhàn nhạt của anh mang theo mệnh lệnh bẩm sinh, có ma lực khiến người ta không thể từ chối.
Cô từ từ nhấc tay lên, đang định nhận lấy ly rượu thì tay đột nhiên nắm thành quyền, ép mình tỉnh táo lại, không chịu sự khống chế của anh: “Tôi sẽ không uống rượu! Tôi là tới…”
Còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.
“Sợ tôi thừa nước đục thả câu, hay là sợ mình…” Anh cười nhạt, đánh giá cơ thể gầy gò của Cố Nhược Hy, khiến cô thấy mình ở trước ánh mắt ngang nhiên của anh như không mặc quần áo vậy.
“Tôi sẽ không uống!” Có Nhược Hy vội tránh khỏi ánh mắt anh, tim đập điên cuồng.
Hôm nay sao vậy? Tim mình sao lại không an phận như vậy, cứ đập mãi không ngừng.
Quả thực, nếu cô uống rượu thì sẽ làm ra rất nhiều chuyện thường ngày không dám làm.
Nếu không thì tối đó cô đã không mượn rượu đề đến đây, càng không hồ đồ đi nhầm phòng.
Sau đó cô mới nhớ lại, tối đó có lẽ cửa phòng là 2118, mà không phải là 2218.
Cô nên đi tầng 21 chứ không phải tàng 22!
Đêm đầu tiên trao nhằm người.
Bố chèn ép, nhẫn kim cương đưa nhầm người đều là do tối đó uống rượu.
Lục