Cố Nhược Hy không thoát ra khỏi sự áp bức của Lục Nghệ Thần được.
Do sợ hãi, co thể không kìm được run lên, bờ mi dài ướt nước, phẫn nộ mà trừng mắt với khuôn mặt tuấn dật trước mặt.
Lục Nghệ Thần cảm nhận được ánh mắt của cô, từ từ mở đôi mắt sâu thẳm ra, hơi nhíu mày.
Chưa bao giò thích miễn cưỡng, cắn mạnh lên môi cô một cái, mùi máu tanh liền tản ra.
Anh buông môi cô ra.
“Thứ đã cho đi thì không có chuyện đòi lại.” Anh ném lại một câu, đi vào phòng tắm.
Cố Nhược Hy nhất thời không hiểu ý của anh, chậm chạp hiểu ra, anh là không định trả lại nhẫn kim cương sao?
Dùng lực xoa máu nơi bờ môi, nhưng lại không xóa hết được mùi vị của người đàn ông.
Anh sớm đã lưu lại dấu vết trên người cô, bá đạo xâm nhập vào đầu óc, sâu thẳm, khó mà xóa đi, thường xuyên nhảy ra quấn lấy các giác quan của cô.
Cô vội đứng dậy, dùng chăn quấn lấy mình, tìm quần áo khắp nơi.
Giờ mới nhớ lại, tối qua quần áo đã bị anh xé nát rồi.
Lục Nghệ Thần tắm xong, quấn khăn tắm đi ra.
Vừa đi vừa khô mái tóc ướt sũng, nhìn thấy Cố Nhược Hy quấn chăn đứng xa phía trong góc thì không khỏi bật cười.
“Sợ tôi ăn cô à?2” Anh châm thuốc, kéo cửa số sát đất ra, ánh nắng chói mắt chiếu vào, chiếu sáng cả căn phòng sang trọng.
: 7 Cô Nhược Hy bị ánh năng làm cho chói mắt, nheo mắt nhìn bóng lưng trần của anh, rắn rỏi vững chãi, dưới ánh nắng tôn lên màu lúa mạch chắc khỏe, không kìm được mà nuốt nước miếng.
Anh nhả một ngụm khói, đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn khung cảnh bên ngoài.
Phía xa bên ngoài là những tòa nhà dày đặc chọc trời của thành phó.
Đứng trên cao nhìn xuống, tầm nhìn rộng lớn, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.
“Đi tắm.” Anh đột nhiên nói.
Cố Nhược Hy cẩn thận dịch về phía phòng tắm, nhưng lại đứng trước cửa do dự không thôi, không chịu vào.
“Tôi không có sở thích nhìn trộm.” Anh không ngoảnh đầu lại mà lại nhàn nhạt nói.
Cố Nhược Hy vội đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để mình đứng dưới dòng nước ấm.
Hồi lâu sau, Lục Nghệ Thần đã không nghe thấy tiếng nước chảy nữa mà Cố Nhược Hy vẫn chưa đi ra.
Nhíu mày lại, đi đến trước cửa phòng tắm, gõ hai tiếng: “Ngủ quên rồi?”
Bên trong không trả lời.
Anh liền nhẫn nại đợi mấy giây, thấy vẫn không trả lời, đang định đẩy cửa ra đi vào thì bên trong cuối cùng cũng vang lên tiếng của Cố Nhược Hy.
“Tôi không có quần áo… anh đừng có vào!”
Cố Nhược Hy vội nắm chặt lấy cửa phòng tắm, chỉ sợ anh đột nhiên xông vào.
Lục Nghệ Thần nghiêng đầu nhìn cửa kính phòng tắm, bóng dáng yêu điệu chiếu lên, lại lần nữa không kìm được mà cong môi, ý cười lan đến đáy mắt.
Anh rất ít khi cười, nhưng cô gái nhỏ này lại không biết tại sao mà lại có năng lực khiến anh cười.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng đến giờ rồi, Triệu Mặc cũng sắp tới rồi.
Quả nhiên liền vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Nghệ Thần mở của ra, chính là Triệu Mặc đang cầm túi quần áo, thở hồn hển.
“Boss, đây là quần áo ngài cần.
Là tiểu thư quay lại rồi sao?”
Triệu Mặc đưa túi qua, không khỏi tò mò mà hỏi một câu.
Lục Nghệ Thần không trả lời anh, quay người đóng cửa lại, nhốt Triệu Mặc ngoài cửa.
Anh treo túi trên cửa phòng tắm: “Thay quần